Chiến công thầm lặng của người chiến sĩ Tự vệ mật
Năm nay đã 68 tuổi đời, ông Nguyễn Văn Thạnh, thương binh 4/4 ở thôn 5, xã Hòa Sơn (huyện Krông Bông) vẫn nhớ như in những ngày tháng chiến đấu trong đội Tự vệ mật H6 - Buôn Ma Thuột (sau này là đội Biệt động K2, Buôn Ma Thuột).
Tháng 5-1965, cả vùng đất rộng lớn từ vùng 4 B5 đến Yang Reh được giải phóng, Mỹ ngụy đã dồn ép hầu hết người dân các dinh điền đưa vào khu tập trung Tình Thương (nay thuộc xã Hòa Đông, huyện Krông Pắc). Không chịu sự dồn dân lập ấp của địch, là một đảng viên, cha ông Nguyễn Văn Thạnh đã lãnh đạo 20 gia đình sơ tán vào chân núi buôn Lum (nay thuộc xã Ea Trul, huyện Krông Bông) - nơi đóng quân của cơ quan Thị ủy H6 - Buôn Ma Thuột để lập làng chiến đấu.
Phát huy truyền thống của gia đình, năm 1967 khi mới tròn 15 tuổi ông Thạnh đã gia nhập đội Tự vệ mật H6, được cấp trên phân công làm nhiệm vụ móc ráp xây dựng cơ sở bí mật trong lòng địch, chuyển công văn, tài liệu từ Buôn Ma Thuột ra vùng giải phóng và ngược lại. Sau khi Tỉnh ủy Đắk Lắk thành lập đội Biệt động với mật danh K2, ông được biên chế về hoạt động tại vùng Đạt Lý 2 (xã Hòa Thuận, TP. Buôn Ma Thuột ngày nay).
Ông Nguyễn Văn Thạnh xem lại các kỷ vật. |
Trong những năm hoạt động trong lòng địch, ông Thạnh cùng đồng đội đã tham gia hàng chục trận đánh. Trong đó, đáng nhớ nhất là lần tiêu diệt Trưởng Ty Cảnh sát Đắk Lắk (Tư Điền). Tư Điền vô cùng ác ôn, chỉ cần người dân có thái độ phản kháng là hắn sẵn sàng rút súng bắn ngay tại chỗ không cần lý do. Đội tự vệ mật được lệnh theo dõi, lên kế hoạch tiêu diệt Tư Điền song đây không phải là nhiệm vụ đơn giản.
Với bản chất gian xảo, Tư Điền không ở cố định tại Buôn Ma Thuột mà thường xuyên đi về Sài Gòn sinh sống, mỗi bước đi của hắn đều có bốn cận vệ đi cùng. Một ngày tháng 5-1968, được tin mật báo là Tư Điền đang có mặt tại Nhà hàng Khách sạn Hoàng Gia, đội Tự vệ của ông Thạnh gồm năm người, trong đó có một thành viên nữ do đồng chí Lạng chỉ huy cải trang vào nhà hàng tiếp cận chờ thời cơ ra tay tiêu diệt. Đồng chí Lạng đến ngồi trực diện làm quen với Tư Điền, ba thành viên khác chia nhau ngồi chung bàn với bốn tên cận vệ, còn ông Thạnh được phân công đứng bên cửa cảnh giới và sẵn sàng chở đồng đội tẩu thoát khi hoàn thành nhiệm vụ.
Khi Tư Điền ngà ngà say, thời cơ đã chín muồi, đồng chí Lạng rút súng chĩa vào mặt và gọi to hai tiếng “Tư Điền”, hắn chưa kịp phản kháng thì hai phát súng bắn thẳng vào ngực khiến hắn chết tại chỗ, những tên cận vệ cũng bị khống chế. Sau đó, địch tung lực lượng bao vây truy lùng những kẻ ám sát nhưng vô vọng vì sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ, cả tổ tự vệ của ông Thạnh đã nhanh chóng trở về cơ sở thay quần áo rồi đến xem như không có chuyện gì xảy ra...
Chuyện cải trang đột nhập vào căn cứ quân sự của địch vẽ sơ đồ cũng là một hồi ức mà ông Thạnh không bao giờ quên. Chuẩn bị cho cuộc Tổng tiến công và nổi dậy Xuân Mậu Thân 1968, ông Thạnh được phân công vẽ sơ đồ các khu quân sự của địch như: Sư 23 Bộ binh, khu Thiết giáp, băng ga lô kho Mai Hắc Đế. Các khu quân sự được canh gác nghiêm ngặt, không dễ gì để vào được bên trong.
Sau nhiều đêm suy nghĩ, ông Thạnh quyết định cải trang làm người bán bánh mì, bán kem, rồi tìm cách lân la làm quen với con em của một số sĩ quan, hạ sĩ quan trong đồn. Khi lấy được lòng tin, ông nhờ chúng dẫn vào đồn giới thiệu bán bánh mì, bán kem, thấy ông còn nhỏ nên địch không đề phòng. Để vẽ được chính xác các mục tiêu, vị trí đặt hỏa lực của địch, khi đi đến các vị trí đó ông phải đếm thầm từng bước chân để tính toán cự ly, sau đó tối về nhà nhớ lại và vẽ đầy đủ từng chi tiết. Khó khăn là vậy nhưng chỉ trong vòng một tháng ông Thạnh đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ…
Từ đó cho đến ngày thống nhất đất nước, ông Thạnh cùng đồng đội trong lực lượng Biệt động K2 còn tham gia nhiều trận đánh, làm tiêu hao nhiều sinh lực địch. Sau năm 1975, ông được phân công vào các đội công tác chống Fulro cho đến năm 1983, vì lý do sức khỏe ông xin nghỉ việc về địa phương. Với những chiến công của mình, ông Thạnh đã được tặng thưởng Huân chương chống Mỹ cứu nước hạng Ba, Huân chương Quyết thắng hạng Nhất, Huy chương Kháng chiến hạng Nhất…
Mai Viết Tăng
Ý kiến bạn đọc