Lợi và hại
Gần cơ quan tôi có một quán cháo lươn rất ngon nên luôn đông khách; không chỉ người trong vùng mà cả du khách từ những khách sạn gần đó cũng tìm đến ăn.
Điều đáng nói là chị chủ quán áp dụng hai mức giá khác nhau cho khách quen và khách lạ. Khách quen chỉ phải trả 20.000 - 25.000 đồng cho một tô cháo lươn nhỏ hoặc lớn; còn mức giá dành cho người lạ, thường là du khách thì 25.000 – 30.000 đồng.
Việc duy trì hai mức giá diễn ra khá kín đáo nhưng rồi cũng bị một du khách phát hiện. Anh ta cứ thắc mắc vì lý gì lại có sự chênh lệch giá cả như vậy; chủ quán giải thích loanh quanh nhưng khách không chịu. Người khách bảo, thêm mấy nghìn đồng chẳng là bao nhưng phân biệt như vậy là không chấp nhận được! Hai bên nói qua nói lại rất căng thẳng. Cái hại trước mắt mà chủ quán phải trả cho sự ép giá là việc mua bán tạm thời bị chậm lại, cả đoàn du khách đang đứng trước cửa quán thấy cuộc đôi co nên đã bỏ qua quán khác. Có lẽ, tiếng xấu “ép giá du khách” của quán cháo lươn nọ còn gây thiệt hại dài dài cho chính chủ quán.
Mới đây, tôi là người trong cuộc cũng liên quan đến giá cả nhưng chuyện đi theo hướng ngược lại. Bữa đó, tôi cầm thẻ nhớ của máy ảnh ra tiệm ảnh nằm trên một đường lớn của thành phố nhờ phóng số ảnh chụp trong dịp Tết. Tôi thanh toán tiền trước và được hẹn giờ quay lại lấy kết quả. Khi nhận ảnh, tôi đồng thời được thối lại 9.000 đồng với lý do có hai ảnh chụp ngược sáng, thợ thấy xấu nên không làm và bớt lại tiền. Thực sự, với việc phóng cả trăm tấm ảnh thì làm thiếu vài cái ảnh có lẽ khách cũng chẳng để ý, tiền được nhận lại cũng không nhiều nhưng sự rõ ràng, đàng hoàng của chủ tiệm khiến khách ấm lòng.
Ba ngày sau, một người bạn ở xa gọi điện bảo tôi gửi cho một số ảnh chụp trong bữa tiệc sau Tết. Tôi cầm hơn 20 tấm ảnh vừa làm ra lại tiệm ảnh nói trên nhờ scan rồi copy vào USB để chuyển cho bạn qua hộp thư điện tử. Chủ tiệm tính tiền cho việc này là 66.000 đồng và hẹn tôi một giờ sau quay lại. Lúc nhận kết quả, tôi bất ngờ nghe chủ tiệm cho biết, khách không phải trả tiền bởi file ảnh tôi làm vài ngày trước rất may còn lưu trong máy nên giờ họ chỉ copy vào USB, không phải scan nữa. Thấy tôi có vẻ áy náy, chủ tiệm còn vui vẻ động viên: “Tụi con chỉ copy giúp chú; lấy tiền xấu hổ lắm!”.
Trong trường hợp này, chủ tiệm lấy tiền thì khách cũng chẳng chê trách gì bởi không biết điều họ vừa nói ra. Nhưng họ tôn trọng khách hàng, làm theo lương tâm. Có lẽ một phần nhờ sự tử tế mà tiệm ảnh này luôn đông khách.
Nguyễn Trọng Hoạt
Ý kiến bạn đọc