Vẫn có người lên tiếng
Xe rời bến chừng mươi phút thì vòng lại, chạy rì rì để đón khách bên đường. Để khỏi bị phạt, tài xế cho xe vòng lại cách bến một đoạn để tránh trạm thanh tra giao thông gần đó. Hành khách đã ngồi kín chỗ, kể cả mấy ghế nhỏ đặt ngay lối đi nhưng chủ xe vẫn chưa hài lòng, cho xe vòng lại lần nữa.
Hành khách bắt đầu nhăn mặt, xầm xì: “Xe như rùa!”; “Mong cảnh sát thấy, phạt trắng mắt cho kinh!”. Liền đó là những lời thốt lên giống nhau: “Trễ rồi!”. Nhiều ánh mắt sốt ruột liếc nhìn đồng hồ hoặc quay qua người bên cạnh hỏi giờ. Những lời than trách bâng quơ, lại nhỏ quá nên không tác dụng gì. Chị chủ xe chẳng động lòng, vẫn đứng nơi cửa hối hả mời khách lên. Không thể nén lòng, tôi nói với tài xế: “Anh cho xe chạy đi, chậm quá đấy!” Chị chủ xe quay lại nhìn tôi vẻ khó chịu rồi độp luôn: “An toàn là trên hết, chậm chậm cái gì!?”. Tôi vẫn cố nhẹ nhàng: “Chậm không phải vì an toàn mà vì cái lợi của nhà chị đó”. Mặt biến sắc nhưng giọng chủ xe vênh lên đầy vẻ thách thức: “Anh kêu chậm thì xuống đi!”. Sau đó chị ta tiếp tục nói toàn lời khó nghe. Biết cầm chắc phần thua nếu tiếp tục đấu khẩu, tôi đành im trong ấm ức và nhìn quanh, những mong các bạn đồng hành cùng lên tiếng (mỗi người chỉ một câu thôi) để dập tắt “cái loa” kia bởi tôi vừa thay họ nói lên điều chính họ cũng bất bình đó thôi. Nhưng đáp lại ánh nhìn khẩn cầu của tôi là những khuôn mặt quay đi lảng tránh hoặc vờ xem báo, coi như không biết chuyện gì. Thất vọng, tôi ngồi thừ ra với nỗi xấu hổ dâng đầy. Bỗng ông cụ ngồi ở cuối xe đứng lên, nhìn thẳng mặt chủ xe rồi nói lớn: “Anh ấy nói xe chạy chậm là đúng rồi và ai cũng thấy thế. Cô già mồm quá đấy!”. Bất ngờ khi “đối thủ” mới xuất hiện, chị chủ xe nhìn ông cụ chăm chăm rồi “nổ” luôn: “Tôi thương cụ già cả nên lấy tiền rẻ, cụ còn nhanh chậm cái gì?”. Ông cụ vẫn đứng, một tay vịn vào thành xe để giữ thăng bằng, giọng từ tốn: “Nếu vậy, tôi cảm ơn cô. Nhưng cô không nên cậy vào đó để lên giọng ban ơn vô lối như thế”. Vẻ hung hăng vơi đi, chủ xe cằn nhằn thêm vài câu rồi im hẳn. Xe cũng bắt đầu tăng tốc...
Tôi thầm cảm ơn ông cụ, không chỉ vì cụ giúp tôi thoát khỏi tình huống khó xử mà còn cho tôi tin rằng quanh mình vẫn còn người không thờ ơ trước những điều ngang trái.
Ý kiến bạn đọc