Mùa hoa lộc vừng
Minh họa: Trà My |
Kiểu như một buổi chiều, đạp xe qua những dãy phố cổ, xác hoa lộc vừng rơi trên hè phố như níu bước chân người. Màu hoa đỏ li ti, cánh hoa như sợi tơ đẹp giản dị mà thanh thoát đến nao lòng. Hoa lộc vừng không quá to, tán xòe rộng uốn lượn mềm mại. Tôi thích ngắm hoa vào mùa lộc vừng nở. Tôi thích mùi thơm thoang thoảng của lộc vừng, hương thơm nhẹ lắm, phải lắng nghe bằng cả trái tim mới cảm nhận được hương thơm dịu dàng, thanh khiết lẩn khuất giữa không gian. Hoa lộc vừng không nở thành chùm mà giăng thành chuỗi, khi hoa nở cả cây như bừng sáng lên bởi sắc hoa. Màu xanh của lá hòa với màu non tơ của những chồi non mới, và màu đỏ tươi của hoa như hòa hợp đến vô cùng. Lộc vừng thân cổ thụ, nhưng hoa lại mỏng manh, mang nét dịu dàng như cành liễu, một sự đối nghịch trong hài hòa.
Ngày ấy, bà tôi vẫn thường kể tôi nghe về sự tích hoa lộc vừng, đó là mối tình cảm động của một chàng trai nghèo hiền lành, tốt bụng và cô gái xinh đẹp, nết na, nhưng họ đã không đến được với nhau. Vì sự ghen ghét và đố kỵ trước tình yêu của họ, tên công tử con của trưởng bản đã bắt chàng trai đi tìm lễ vật cho ngày hội làng, chàng trai đã ra đi và chết nơi rừng thiêng nước độc. Cô gái vì quá đau lòng nên đã khóc rất nhiều bên mộ chàng trai, và cô gái qua đời, nước mắt cô rơi xuống hóa thành một cây có thân sần sùi, cành lá sum suê, và chùm hoa đỏ buông xuống như thủy chung chờ đợi. Bà tôi bảo, ở con người điều quý nhất là sự thủy chung, son sắc. Ba tôi trồng trước nhà một cây lộc vừng, mùa hoa lộc vừng đầu tiên, tôi nhặt những cánh hoa rơi đem phơi khô và bỏ vào lọ thủy tinh nhỏ, màu hoa đỏ thẫm lại, thơm thoang thoảng trong bình. Rồi những mùa hoa nữa đi qua, cây hoa trước nhà như cao hơn và trổ hoa rực rỡ đỏ cả khoảng sân, nhưng bà tôi đã không còn nữa…
Chiều nay về thăm nhà, lộc vừng như nở bung vội vã, sắc hoa vẫn đẹp nồng nàn. Buổi chiều, khi ánh sáng yếu dần, hoa bắt đầu nở kéo dài đến cả đêm. Có mấy ai thấy được khoảnh khắc đẹp khi hoa nở, cái đẹp thường ở những điều giản dị và khiêm nhường. Đêm xuống, ngồi dưới tán cây nghe hương hoa quyện vào tóc, cánh hoa rụng trên vai, xuyên qua những hàng cây, ánh trăng rọi vào sắc hoa đỏ rực, đẹp ma mị và huyền ảo. Về rồi lại ra đi mang theo hành trang là những ấm áp mà chỉ có quê nhà mới có. Gió chiều thổi những cánh hoa rơi rụng, trong cái hữu hạn của cuộc đời, hoa vẫn riêng giữ cho mình một nét khiêm nhường, an lạc…
Lại Thị Ngọc Thư
Ý kiến bạn đọc