Sầu đông hóng nắng
Tôi tìm em trong miên man những nỗi niềm thầm lặng. Tôi tìm em giữa những cõi nhớ xa xăm mang máng nắng. Những bực thềm rêu xanh màu lá, những tàn phai liệu rằng có cũ không em? Những bước chân mòn mỏi trên nền trời xa, tôi hay hướng về nguồn cội. Không phải chỉ riêng tôi, mà cả em, cả những con người khác rồi sẽ lại gặp nhau trong chặng cuối của những cuộc thiên di. Đôi khi những điểm dừng chân luôn là những triền quê hanh hao nắng gió.
Minh họa: Trà My |
Mùa nắng, khoảng sân trước nhà đang vi vu trong gió ngàn, bao nhiêu khúc tình ca cất lên vẫn vang vọng từ đâu đó phía xa xa. Cả một cuộc đời mỏi mòn trong những yêu thương treo đầu con nước lạ nguồn. Đâu rồi những chiều xa chạy ngược con đồi theo những chiếc diều chao nghiêng tiếng sáo? Đâu rồi những ngày nghe tin bão nổi bước chân mẹ nặng nhọc những miền mưa? Đâu rồi những ngày xưa, ai đó ới à trốn tìm với những trò chơi năm mười nơi gốc rạ còn vương mùi ngai ngái? Nói chung là xa lắm, cả một góc tuổi thơ dường như trôi qua quá vội, đến cuối buổi chiều bước chân dường như mỏi mệt, nghiêng người nhìn hóa ra ta đã đi hết một chặng đường dài. Tôi đến với mùa bằng con mắt nhìn lạ lẫm. Dường như trời không xanh như cái tuổi thơ tôi vẫn thấy, có chăng chỉ còn những ngọn sầu đông cuối con đường vẫn còn vương màu cổ tích.
Nói đến sầu đông, tôi hay được nghe nhiều câu chuyện truyền thuyết của các ông bà lão trong xóm. Có người kể cây sầu đông là hiện thân của một cô gái đợi chờ người yêu, nhưng người ấy đi mãi không về, sự chờ đợi mỏi mòn đã khiến cô hóa thành loại cây cứ vươn thẳng lên cao hơn những tầng lá khác để nhìn xa hơn. Tình yêu của cô đã hóa thành những chùm quả chi chít trái được đơm thành từ những giọt nước mắt đau khổ và chờ đợi nên quả độc và không ăn được. Vẻ đẹp của cô gái lại phảng phất trong những chùm hoa tím, người ta vẫn hay cho rằng màu tím là màu của sự thủy chung, cánh hoa mỏng manh nhưng đã trải qua bao mùa mưa lũ.
Những chiều thu, cánh hoa rụng theo làn gió đong đưa trong tiết trời se se lạnh, vương tím một góc đường. Sầu đông hay thay lá vào mùa đông, có lẽ vì thế mà người ta thấy thân cây ủ rũ lá xác xơ mà cái tên sầu đông có từ ấy.
Tôi lại bắt đầu thích sầu đông, có lẽ là vì những cánh hoa nhỏ mỏng manh ấy. Có lẽ vì theo tôi “tình chỉ đẹp khi tình dang dở”. Và có lẽ và vì do có cô bé nào đó cũng từng ngẩn ngơ nhìn những bông hoa ấy khi tình cờ đọc được Mưa trên cây sầu đông của Nhã Ca.
Nhớ mẹ tôi vẫn tất tả những chiều mưa nắng, hai hàng sầu đông vẫn ngợp mình đón gió. Những ngày tôi xa, cây sầu đông trước nhà vẫn hàng ngày hóng nắng, mẹ tôi lại nhìn hoa vì mỗi mùa hoa sang tôi lại sắp trở về bên mẹ, bên mái nhà của tình yêu ấm áp, bên những ngọn sầu đông vững chãi vươn mình trên nắng rát, và những tình yêu đẹp vẫn được ấp ôm, trĩu trái.
Bùi Hương
Ý kiến bạn đọc