Hiên nhà ươm nắng
Có người đi qua rất nhiều không gian, nơi chốn trong hành trình cuộc sống. Một góc nhìn lộng lẫy sang trọng từ khách sạn xa hoa.
Một chỗ ngơi nghỉ tiện ích trong resort đắt đỏ. Một điểm ngắm cảnh, pháo hoa phải đánh đổi một số tiền không hề nhỏ. Lại có người chỉ đau đáu trong lòng về một hiên nhà ươm nắng bình dị, an nhiên nơi quê nhà.
Mái hiên nhà bé nhỏ, lặng lẽ nép mình qua bốn mùa năm tháng. Nơi đó ấp iu từng cơn nắng đỏ ngày hè chói chang. Đứa trẻ thơ nghiêng mình bên chiếc chõng tre đón gió lồng lộng ùa về. Vắt vẻo từng nhánh nắng trong trẻo chạm vào mắt môi, chạm vào tuổi thơ yêu dấu đong đầy kỷ niệm. Mẹ ngồi đó hong tóc để mặc ngọn gió nô đùa thổi bay dải tóc đen mượt. Để mặc gió trời hong khô giọt nước.
Mái hiên nhà nằm đó lặng yên nghe nắng mưa chảy tràn theo thời gian. Nơi đó ấp ủ không gian ươm ả ngày hè, nồng nã mát dịu ngày thu, xốn xang độ đông về. Đứa trẻ ta chậm rãi lớn lên cứ muốn giữ mãi mong manh nỗi niềm dại khờ. Đôi mắt ướt long lanh mê mải ngắm giọt mưa đổ tràn từ trên cao xuống.
Minh họa: Trà My |
Mái nhà bình dị phủ lợp lớp tranh theo thời gian chuyển qua mái ngói đỏ tươi. Cây mít già đi cùng tháng năm vươn mình tỏa bóng. Cành lá sum suê cao hơn cả nơi ta trú ngụ bao năm trời. Cần mẫn lớn, chắt chiu nắng gió đất trời và chi chút bao yêu thương ngắm nhìn đứa trẻ lớn khôn.
Ta yêu những ngày trở về bên mẹ, ngồi nơi bậc thềm nhà, dưới mái hiên yên ả ngắm nhìn trời mây lững lờ trôi.
Trở về bên căn nhà nhỏ ấu thơ là được trở về bình yên ngập tràn yêu thương vô điều kiện. Đông sắp trôi về ngày cũ và những trắc trở, biến cố cũng lần lượt đi qua. Sớm mai thức dậy nghe chim hót đầu cành, lá xanh mê mải, nắng vờn qua khung cửa biết rằng thăng trầm nào cũng tan. Người lắng đủ trầm an, bao dung tha thứ xôn xao trong cuộc đời.
Dù muốn dù không, cũng phải đối mặt, đi qua trầm luân cuộc sống. Có niềm vui nụ cười ở lại. Có nỗi buồn ùa ập ghé ngang chẳng muốn giữ bên lòng. Có bao trắc trở dạy mình trưởng thành, lớn khôn, nhận biết lòng người. Chỉ có tình yêu với mái hiên nhà còn ở lại vẹn nguyên. Giữa phố thị nổi trôi vẫn đau đáu phút giây được về đây ngồi lặng yên, chẳng nghĩ suy, ngắm hoa nhài nở phảng phất hương, nghe đàn gà chiu chít tìm mồi.
Ta vẫn thường e ngại bước chân mình đi quá xa đôi khi quên ngoái đầu nhìn lại. Bỏ quên nơi này một vạt nắng thật hiền, thớ đất trở mình chuẩn bị mùa vụ mới. Miết mải quên đi thời gian vốn chẳng biết bỏ quên mái đầu dần bạc, nếp nhăn hằn in trên dáng hình mẹ cha. Ý nghĩ về sự vô thường của thời gian khiến ta chạnh lòng xa xót.
Thế nên tự nhắc mình biết chậm lại, dừng bước sau bộn bề quay về bên mẹ, bên mái hiên lặng lẽ nắm níu yêu thương hiện tại.
Mai này sẽ có một mái hiên nhà cho riêng mình. Sẽ cùng một người đi qua giông gió nắng mưa song khi trở về chỉ còn lại bình thản bên nhau nâng chén trà ấm. Nỗi niềm ưu tư, nụ cười rạng rỡ sẽ cùng một người chia sớt. Mái hiên rộn rã tiếng cười con trẻ. Chúng tranh nhau đâm trầu cho ngoại. Hít hà bông hoa quỳnh mới nở. Ngắm nhìn chú mèo vờn đuổi chiếc đuôi trong nắng. Bức tranh bình dị đong đầy hạnh phúc.
Trong ta luôn luôn có một nơi chốn dung dị, một mái hiên nhà ươm nắng ươm mưa chở che qua năm tháng, một nơi để trở về…
Huệ Hương
Ý kiến bạn đọc