Thân thương xóm cũ
Con đường đất sỏi, sáng sớm phủ mù sương. Từng nóc nhà nhỏ bé nép mình trong thanh vắng. Vài ba tiếng gà eo óc gáy sáng. Xóm của xưa cũ bình yên trong ký ức.
Bâng khuâng bước chân ngày trở về. Những gương mặt mới xuất hiện. Nóc nhà quen thay thế chủ. Mọc lên nhà mới cao to lừng lững. Đất vẫn đây mà người xưa đã lưu lạc phương nào. Nỗi buồn len nhè nhẹ vào tim.
Xóm ngày xưa chênh vênh khóm tre hai bên đường. Sỏi đá chờn vờn trên lối đi. Lũ trẻ hôm nào cũng miết mải bước thấp cao qua con đê, qua con đường tối rợn chỉ vì đam mê xem ti vi. Cái ti vi đen trắng vuông vuông nhỏ xíu thuở ấy như một gia tài quý báu, chứa muôn vàn câu chuyện hay ho, những bộ phim hấp dẫn. Nỗi sợ bóng đêm dạt về phía sau. Tất cả mọi người tụ tập cùng xem rộn ràng. Rưng rức khóc trước câu chuyện xúc động. Bộ phim “Phạm Công Cúc Hoa” từ thuở nào còn theo mãi bước chân, tâm trí của bao người.
Xóm ấm áp vì từng ân tình nhỏ. Một nhà có cỗ cả xóm chung tay góp sức. Như cái cách dì Thanh lan tỏa ngọt ngào qua chén chè bưng đi cho mỗi nhà nếm thử một ít. Tụi trẻ hớn hở mỗi lần được sai mang tô canh, miếng mít sang cho nhà hàng xóm. Chúng không thích đi cổng chính xa ngái mà chọn lối tắt chui qua hàng rào í ới gọi bạn. Như cái cách nhà chú Năm hái ổi đưa hết cho từng nhà cùng thưởng thức. Ấm chè xanh bố nấu có thêm người bạn hàng xóm, hút điếu thuốc lào, bàn dăm ba câu chuyện thời sự mới thêm vui.
Minh họa: Trà My |
Xóm cũ nhớ những trưa chang nắng, tụi nhỏ trốn ngủ tụ tập dưới gốc cây mít chơi đồ hàng, nấu ăn. Chúng cũng giả vờ thái rau, nhóm lửa đun đun nấu nấu y hệt người lớn. Dăm bận bị la song vẫn chẳng thể bỏ được niềm vui thơ trẻ.
Từng mảng xanh cây lá bao trùm xóm nhỏ. Bước chân về sau chuỗi ngày xa ngái, rời đi dạt trôi đến chân trời góc bể là cảm giác bình yên thân thương đến lạ. Bãi rau muống trước cổng nhà chẳng hiểu phần đất thuộc về ai song rau xanh được san sẻ đến từng nhà. Dì Mai hái rau, dì Ngọc có bữa ăn tươi ngọt. Ân tình thắp lên bịn rịn, thơm thảo.
Như cái cách bạn nhớ về những mùa trăng trung thu rộn ràng phá cỗ, ánh mắt lũ trẻ rộn ràng niềm vui. Khoảng cách đã bị xóa mờ, yêu thương gần gụi chân thành xích lại.
Ta đã đi xa xôi thương nhớ. Đôi lúc thèm lạc bước đằm mình trở lại trong ngọt ngào xưa cũ. Xóm nhỏ giản dị, ân tình. Người rời đi, người mới đến, cuộc sống phố thị xô bồ ồn ã. Mong mình bé lại ngày xưa về bình yên bên xóm cũ…
Huệ Hương
Ý kiến bạn đọc