Ngày khai trường
Gửi vào thu chút heo may để đôi tà áo em hả hê vui đùa cùng nắng. Tháng chín hân hoan mở lòng đón các em trở lại trường. Hàng cây bên đường chừng như cũng nặng trĩu ưu tư, lá rơi vào nỗi nhớ để lại chút buồn, chút xơ xác trên những cành nhánh khẳng khiu, gầy gò. Con đường nào dẫn đến trường cũng tấp nập đông vui, cũng đầy ắp tiếng cười tiếng nói, cũng sặc sỡ lung linh màu áo, màu hoa nhưng với tôi đẹp và dễ thương nhất là hình ảnh tay trong tay mẹ dắt con đến trường.
Lòng mẹ xôn xao nhưng thầm lặng đi bên con huyên thuyên nói cười trước năm học đầu đời cũng là trước ngưỡng cửa tương lai. Mẹ lo. Những người mẹ tảo tần mưa nắng càng lo nhưng ai cũng chọn được cho mình tấm áo đẹp nhất, nụ cười tươi nhất khi đưa con đến lớp, đến trường.
Có lẽ mẹ cũng nhận ra là mình đang trẻ lại, tươi tắn bên ký ức xa xưa ngọt ngào. Với mẹ, ngày xưa ngôi trường đầu đời chỉ bằng tranh tre nứa lá, sân cỏ lưa thưa và cái kẻng là chiếc mâm xe bị bỏ lại của đoàn quân vội vã lên đường. Ghế bàn là những tấm gỗ đầu thừa đuôi thẹo đã được những người lính giúp làm khi có dịp dừng chân.
Mẹ không rộn rã sướng vui sao được khi mà con của mẹ bây giờ không phải học hành vất vả, thiếu thốn như mẹ ngày nào. “Giờ náo nức của một thời trẻ dại/ hỡi ngói nâu, hỡi tường trắng cửa gương/ những chàng trai mười lăm tuổi vào trường/ rương nho nhỏ với tâm hồn bằng ngọc “đã từng làm mẹ hân hoan tột cùng. Câu thơ ấy của Huy Cận giúp ta liên tưởng đến ngày xưa học trò đi học xa nhà sách vở, áo quần, bút mực chất chứa trong một cái rương nho nhỏ. Nho nhỏ thôi bởi đồ đạc chẳng có gì nhiều, khác với cặp táp, túi da to lớn đắt tiền của nhiều học sinh bây giờ với đủ loại bút, màu, sách vở, váy ngắn đầm dài và nhiều loại máy móc hiện đại để học hay giải trí.
Dẫu trường đã tường xây, ngói lợp nhưng cuộc sống của người dân thời ấy vẫn còn vất vả, học sinh thời ấy thiếu thốn trăm bề. Không ai quên được ngày xưa của mình. Cái ngày xưa khù khờ và ngây thơ ấy luôn là bạn đồng hành theo suốt cuộc đời ta.
Sẽ là rất lạ nếu ai đó lòng chẳng nôn nao khi mỗi độ thu về, khi tiếng trống trường liên hồi thúc giục năm học mới nhanh bắt đầu. Sẽ thật là buồn nếu ai đó không có con hay cháu để cầm tay đưa đến lớp.
Thương sao những em nhỏ ngày đầu tiên đến lớp không có cha mẹ hay anh chị theo cùng. Co ro trong tay bạn bè, mắt xanh ngơ ngác, bỡ ngỡ trước mọi điều, mọi cảnh vật. Tim ta đau nhói bởi vừa chạm lại ngày xưa. Ngày mà ta là đứa trẻ mồ côi, cũng ngơ ngác bâng khuâng khi ngày đầu tiên đến lớp mà không có mẹ dắt, cha đưa...
Cảm ơn đất nước đã cho chúng ta cuộc đời yên ấm, cho con cháu chúng ta tương lai tươi hồng. Sẽ là thiếu sót biết bao nếu ta quên không cảm ơn cô thầy - những người miệt mài tải đạo văn chương - khai mở tâm hồn cho con cháu chúng ta.
Cũng đừng quên cảm ơn ta bởi ta biết yêu thương giữ gìn cương thường đạo lý, biết công ơn dưỡng dục sinh thành của mẹ cha như núi cao, công lao dạy dỗ bảo ban của thầy cô như biển lớn.
Mùa tựu trường sẽ mãi là mùa yêu thương trong từng thế hệ, trong từng trái tim của mỗi chúng ta.
Lý Thị Minh Châu
Ý kiến bạn đọc