Mùa đông nồng ấm…
Mùa đông ám ảnh bởi những trận gió mùa đông bắc lạnh buốt thổi thông thốc qua những xóm làng, khiến những hàng cây rùng mình trút những chiếc lá vàng còn sót lại, khiến bầy chim non kêu thảng thốt trong cơn ngái ngủ.
Mùa đông đi ngang cửa như thúc giục, như mời gọi con người cùng vạn vật lắng mình lại, gần nhau hơn mà nhen lên những ấm nồng của cuộc sống.
Sớm, thức dậy trông ra là bắt gặp một không gian toàn những gam màu lạnh. Bầu trời thấp xuống như nặng nề hơn bởi bao phủ là tấm chăn mây xám. Con đường trước nhà như dài hơn, xa vắng hơn khi lác đác vài bóng người đi co ro trong gió rít. Dòng sông đã qua mùa thao thiết sóng mà trôi vào kỳ đông ken, để trơ hai triền đê hoa cỏ may bạc trắng. Tiếng lau sậy khua vào nhau nghe càng thêm hoang vắng. Ông chài húng hắng cơn ho, buồn bã chẳng được buông câu, để mặc con thuyền gối đầu vào cô quạnh. Trong làn nước lạnh, chợt bắt gặp một anh cò gầy vêu vao lạc đàn, đang bì bõm lội bùn mong dài cổ mà chưa thấy bóng tôm bóng tép. Bầy chuột đồng trốn tận cùng hang ấm, để cánh đồng làng trống huơ trống hoác, ngổn ngang những luống cày bạc trắng nằm phơi ải đợi bước chân người gieo hạt mùa sau …
Giữa không gian mênh mang của cái lạnh mùa đông, lòng người chợt ấm lại khi ngân nga tiếng sáo diều ai đó vừa thả lên. Chắp thêm đoạn dây, nối dài thêm tiếng sáo là kết nối cho trời gần đất hơn, nối cái lạnh giá mùa đông với yêu thương nồng nàn của cõi người…
Mùa đông về đánh thức niềm hoài cổ trong mỗi chúng ta. Ký ức đưa ta về những năm tháng tuổi thơ lam lũ với những ngày đi học phong phanh áo mỏng, đưa ta về quây quần bên bếp lửa đêm đông với ngô nướng khoai vùi, với ấm nồng những câu truyện cổ về người đan áo chịu cái lạnh trong lòng mà mỏi mòn trông người mải mê chinh chiến phương xa…
Mùa đông. Ai chăn ấm đệm êm nhớ mong ai còn đang rong ruổi trên dặm trường lữ thứ. Gửi cho nhau tiếng hát, nụ cười cho đường thôi xa ngái, cho bàn chân đỡ ngại, cho lòng người ấm mãi những ngày đông…
Trần Văn Lợi
Ý kiến bạn đọc