Có một người thầy…
Có một người thầy con tập gọi là Ba
Bập bẹ vành môi những ngày đầu biết nói
Niềm hạnh phúc khó cất thành tên gọi
Mọi miền thương Ba dành trọn cho con
Có một người thầy con thường gọi là Ba
Giấu hết nhọc nhằn sau từng giờ lên lớp
Gánh nặng áo cơm giữa cuộc đời phức hợp
Ba vẫn mỉm cười như chưa có gian lao
Chúng con lớn lên qua những tháng năm nao
Ba luôn ân cần trên nẻo đường con bước
Thức cùng con bao mùa thi thuở trước
Thành công nào cũng có bóng hình Ba
Lớn khôn rồi con đành phải chia xa
Ba vẫn dõi theo như một thời thuở bé
Mỗi lời thư đều nhắc lòng con trẻ
Biết sống sao cho trọn đạo làm người...
Con trưởng thành khi Ba đã mấy mươi
Đạo hiếu đáp đền chưa có lần trọn vẹn
Ngày Ba ốm con cũng đành lỡ hẹn
Công tác xa nhà, Ba thấu hiểu lòng con
Mái hiên xưa Ba vẫn đợi mỏi mòn
Đứa gái út lâu chưa về quê cũ
Con ở phương xa, Ba không quên nhắn nhủ
Sáng lạnh rồi nhớ mặc ấm nghe con…
Chiều đông qua con về lại lối mòn
Không thấy dáng Ba như bao lần về trước
Linh cảm đến một điều không tưởng được
Trái tim con như vỡ vụn ngàn lần…
Có một người thầy, con thầm gọi Ba ơi!
Dẫu cách xa giữa hai miền mơ - thực
Ba vẫn bên con không chỉ trong tiềm thức
Nâng bước vững vàng trên muôn nẻo con đi.
Bích Phú
Ý kiến bạn đọc