Cõi xanh thành Huế
Huế bây giờ không chỉ xanh với những hàng phượng vĩ, những hàng long não, điệp vàng… mà đã có thêm không gian cho nhiều loại cây khác như bằng lăng, bao báp, lim xẹt, muồng đen, chà là Canary, phượng vĩ màu vàng và thêm nhiều giống cây nhập ngoại khác. Mỗi khi có cơn bão lớn đi qua là Huế lại mất đi một số cây cổ thụ trên những con đường chính. Mỗi cuộc chỉnh trang đô thị Huế lại bớt đi chút sắc xanh. Vì nhu cầu cuộc sống mà những căn nhà vườn đang càng ngày càng ít đi. Bên những ngôi nhà cao tầng đồ sộ sừng sững dọc phố đã thiếu đi nét mềm mại dịu dàng của những khoảng không gian râm mát mà thay vào đó là nét thô cứng đôi khi lồ lộ hiện ra nhức nhối mắt người. Mặc dù trên những vỉa hè mới người ta đã trồng lại những loài cây mới cho phù hợp hơn với quy hoạch nhưng những loài cây đó thiết nghĩ mới chỉ là những loài cây cho tán đẹp, cho hoa đẹp… chứ chưa hẳn đã là phần hồn của màu xanh xứ Huế. Màu xanh đó bao gồm cả vẻ đẹp của những thân gốc xù xì, nứt nẻ, của những nét cong xoắn vặn gồ ghề mang đậm dấu thời gian như những cây cảnh khổng lồ của tự nhiên. Đó còn là vẻ đẹp của những “cà phê cóc”, “ẩm thực cóc”… đang lặng lẽ làm nên một nét Huế dưới những tán cây xanh. Chợt nghĩ giá như phía trước những bức tường rào bờ lô sắt thép rộng dài kia có cả những hàng chè tàu trồng sát phía trước thì Huế sẽ xanh thêm biết bao nhiêu. Và màu xanh không phải chỉ dừng lại ở một cảm giác rượi mát mà nó còn mang trong mình một sắc thái nhân văn. Không phải cứ nhiều màu sắc thì đã làm cho Huế đẹp hơn và sự đa dạng các cây trồng nếu như không có một quy hoạch cụ thể sẽ chỉ làm “rối” hơn cho Huế vốn dĩ đã thuần nhất trong một không gian riêng biệt với chiều sâu lịch sử và văn hóa. Sự thành công của việc “xanh hóa” bờ kè đá con sông đào An Cựu đang cho thấy cái hồn của cây xanh xứ Huế vẫn là nét tự nhiên và sự nên thơ như cội nguồn tâm thức chảy mãi trong cuộc đi mơ mộng bến bờ.
Và cứ thế Huế cứ giữ cho mình một cõi xanh biêng biếc làm duyên cho dòng thời gian trôi qua trong mỗi phút giây. Cõi xanh ấy mỗi khi chạm đến, nghĩ đến lại vỡ òa những cảm xúc khó tả. Huế bây giờ đã có thêm nhiều con đường, cũng có nghĩa là có thêm nhiều nỗi nhớ - những nỗi nhớ màu xanh - nhất là cho những người đi xa. Nỗi nhớ màu xanh ấy không chỉ là về một nơi mình đã sống, đã đi qua mà còn là nỗi nhớ về cái màu xanh của vô thủy vô chung, của những mơ ước tràn căng ngực trẻ, của những yêu thương tồn tại trong mỗi chúng ta - những “cõi xanh” trong mỗi con người.
Lê Tấn Quỳnh
Ý kiến bạn đọc