Những người thầy trong đời
Hầu như ai trong đời cũng có những người thầy đầu tiên, những người thầy đáng kính và chúng tôi cũng vậy. Cùng trò đi qua mỗi đoạn đường đời, thầy cô gắn bó với chúng tôi bằng tình yêu nghề, bằng cả tấm lòng bao la và cả những buồn thương, hạnh phúc…
Năm vào lớp 1, trong buổi khai giảng đầu tiên của đời mình, chúng tôi háo hức đến trường từ rất sớm. Lẫn trong lớp học hơn 40 đứa trẻ, tôi bị nhầm lẫn là học sinh nam bởi để tóc con trai, đầu chi chít sẹo vì chốc lở. Cũng chẳng lấy gì lạ bởi ở làng quê nghèo hơn hai mươi năm trước, hầu như đứa trẻ nào cũng cám cảnh như nhau. Đứa đi dép đứt đến trường, đứa tay chân lấm lem bùn đất, lại có đứa quần áo rách sờn, vẫn còn dính bùn non vì chăn trâu, cắt cỏ.
Rèn giũa đám học trò thơ dại, mỗi sáng đến trường, cô giáo chúng tôi vẫn thường dành thời gian để kiểm tra vệ sinh cá nhân từng trò. Những đôi tay nhỏ nhắn đưa ra trước mặt, úp lật theo chỉ dẫn của cô và sẵn sàng được khen sạch hoặc bị gõ đau nếu như còn lấm lem dính bẩn. Bài học đầu tiên ấy dần dà thấm vào tính cách, theo suốt cuộc đời từng học trò…
Vun trồng thế hệ học trò nên người là mong muốn của các thầy cô. |
Bước vào cấp hai, độ tuổi khiến đám học trò thêm ẩm ương, hiếu động, khó hiểu. Với chúng tôi khi ấy, cô giáo dạy môn Tiếng Anh không chỉ là người thầy đơn thuần, mà còn là nhà tâm lý với những bài học về đạo đức. Buổi học đầu tiên, cô tâm tình rằng: “Bạn nào có điều gì thầm kín, khó nói, nếu tin tưởng hãy kể cho cô nghe. Cô hứa sẽ giữ bí mật và chỉ cách hóa giải”. Thực ra, “bí mật” tuổi học trò ít có thể giấu được qua ánh mắt, lời nói, nụ cười. Chuyện “thần tượng”, bị ba mẹ rầy la, tị hiềm, ganh đua học tập… gần như ngày nào cũng là “chuyện lớn” của mấy đứa mới tuổi hơn mười. Tưởng “câu thần chú” chỉ có trong cổ tích, nhưng khi cần gọi “Cô ơi”, gần như mọi chuyện của lũ trò đều nhận được câu trả lời hài lòng, mãn nguyện.
Sát cánh cùng lớp, cô đến từng nhà học trò để hiểu thêm về gia đình, hoàn cảnh sống. Quỹ lớp chẳng nhiều nhặn gì, cô bỏ thêm tiền túi để thăm nom, động viên các bạn khi ốm đau, hay gia cảnh khốn khó. Có những gia đình bắt con bỏ học đi làm, cô lui tới thường xuyên vận động phụ huynh, rồi kèm cặp trò quay lại trường lớp. Bởi cô dành nhiều tình cảm cho học sinh nên lũ trẻ hầu như đều quý mến cô, thích luôn môn cô dạy. Cô cứ thế uốn nắn chúng tôi từ những điều rất bình thường và giản dị, nhưng lại hiệu quả vô cùng. Lớp 6 nhiều ngỡ ngàng, vậy mà chúng tôi luôn xếp thứ hạng cao trong tuần so với các khối, lớp còn lại. Mỗi lần nghe gọi “học trò cô Lan” như một định danh gợi lên niềm tự hào để chúng tôi cố gắng, xứng đáng hơn với tình thương yêu của người mẹ hiền thứ hai ấy…
Chông chênh sau khi tốt nghiệp ra trường, chúng tôi xin về tập sự tại một cơ quan báo chí để học việc. Bỡ ngỡ, lạ lẫm giữa ngồn ngộn lý thuyết, chuyện đời, chuyện nghề, có một bàn tay nắm lấy, yêu thương như chưa từng xa lạ. Cô – người trực tiếp hướng dẫn chúng tôi là người thầy dạy nghề bằng cả sự từng trải, thấu hiểu và nhiệt huyết.
Tuổi học trò thường lưu lại nhiều kỷ niệm khó quên trong mỗi người. Ảnh minh họa |
Biết trò đang thuê trọ, cô gọi về ở cùng nhà, đỡ đần, lắng lo mọi chi phí sinh hoạt. Cô dẫn chúng tôi đi tác nghiệp, chỉ cách khai thác tư liệu, đề tài và luôn tìm điểm mạnh của học trò để động viên, khích lệ. Nhẹ nhàng nhưng không kém phần cứng rắn, cô nghiêm khắc phê bình khi trò thiếu tập trung, viết bài chậm, không đạt yêu cầu, lười tư duy, suy nghĩ. Hơn cả truyền nghề, khi biết học trò là con thương binh nghèo, cô còn kết nối hỗ trợ sinh kế gia đình, xây nhà Nghĩa tình đồng đội. Cô luôn nhắn nhủ rằng, cuộc đời dài rộng, hôm nay mình giúp người, ngày mai sẽ có người giúp mình, hãy tin vào điều tử tế trong cuộc sống.
Dõi theo học trò của mình trên mọi chặng đường, khi ốm đau, hiếu hỉ, cô vẫn lặn lội đến chúc mừng dù cách xa hàng trăm cây số. Cơ duyên ấy nảy nở thêm nhiều hạnh phúc đáng quý giữa dòng đời xô bồ…
Trên suốt hành trình học chữ - học làm người, biết bao người thầy thầm lặng tận tụy vì học trò đã lưu dấu trong ký ức thanh xuân tươi đẹp. Đọng lại sau mỗi hành trình ấy không chỉ là sự ươm mầm, tưới tắm cho tâm hồn, đó còn là tình thương neo giữ suốt cuộc đời mà chúng tôi may mắn có được. Mãi trân quý những người thầy!
Song Quỳnh
Ý kiến bạn đọc