Rơm rạ quê nhà
Bầu trời cao xanh, nắng trong vắt pha lê tràn trên mọi nẻo đường làng, bản phố. Trưa lặng như tờ, cây cối đứng yên, một mùi hương ngào ngạt từ đồng lúa bay về. Những thảm lúa uốn câu, rộ vàng trải tận tít tắp chân trời. Nhớ những chiều khi hoàng hôn buông tím, cùng bạn trên đường đi học về la cà. Con mương đưa dòng nước mát trong xanh, hiền hòa. Bên sát mép nước của con mương nội đồng là những thửa ruộng lúa nếp hoa vàng, uốn câu thơm đến xao lòng, thứ lúa nếp đặc sản quê tôi như gọi mời, quyến rũ. Tôi cùng mấy đứa bạn, mỗi đứa ngắt vài bông đưa vào cặp, chờ khuya lắc, khuya lơ khi người lớn đã đi nằm, cũng là lúc chúng tôi học bài xong, đem những bông nếp thơm lừng ra tuốt những hạt mẩy vàng hươm… để rồi nhờ chị hay bà đem rang. Trong lung linh ngọn lửa, những hạt lúa nếp khô dần, nổ giòn reo vui, mùi thơm lan tỏa, bay dậy. Chúng tôi đùm gói kỹ để thưởng thức khi đến trường.
Bà nội tôi tóc trắng như sương chẳng bao giờ nhàn rỗi. Hết lúa ruộng nhà mình, bà lại gồng gánh đi mót thóc rơi vãi. Bà có một cái chổi bằng những chiếc rễ tre cũng được bà chọn, cắt đều để quét lúa rơi nơi bờ cỏ. Đi quét về, bà lại mang thứ lúa lẫn đất ấy ra bến sông để đãi sạch lấy những hạt vàng, mẩy, chắc. Bà bảo: Đây là những hạt lúa chắc và đẫy nên mới bị rụng xuống khi va quệt. Những hạt thóc này bà bảo tôi hằng ngày cho gà, ngan ăn chóng lớn.
Bây giờ, vào mùa thu hoạch, làng quê rộn ràng hơn với máy vò lúa, máy gặt đập, rơm rạ phơi ngay trên đồng cạn. Mùa gặt hối hả, rộn ràng, rơm vàng lúa thơm còn say mãi đến muôn đời…
Ý kiến bạn đọc