Tính thời sự trong thi phẩm “Mùa xuân nhớ Bác”
Mùa xuân nhớ Bác
Mùa xuân về nhớ Bác khôn nguôi
Tiếng pháo giao thừa nhớ ngày xuân Bác còn chúc Tết
Vần thơ thân thiết
Ấm áp lòng người
Bác đã đi xa rồi
Để lại chúng con bao nỗi nhớ
Người cha đã đi xa.
Các anh ơi, mùa xuân về đọc thơ xuân các anh
trên báo Đảng
Lòng càng nhớ Bác nhiều hơn
Làm sao có thể quên
Mỗi lần gặp Bác
Bác bắt nhịp bài ca đoàn kết
Người thường nhắc nhở:
Yêu nước, thương dân
Dẫu thân mình có phải hy sinh
Cũng chỉ vì trường xuân cho đất Việt.
Mùa xuân về đọc thơ xuân các anh
Tuổi trẻ chúng tôi thấy lòng mình day dứt
Day dứt vì mình chưa làm được
Những điều hằng ước mơ
Những điều chúng tôi thề
Dưới cờ Đoàn trong giờ kết nạp,
Tuổi trẻ chúng tôi tha thiết
Được Đảng chăm lo
Được cống hiến cho quê hương nhiều nhất
Nhưng tuổi trẻ chúng tôi
Không ít người đang lỡ thì, mai một.
Theo năm tháng cuộc đời
Ngoảnh lại nhìn, mình chưa làm được bao nhiêu
Bởi một lẽ chịu hẹp hòi, ích kỷ
Thanh niên chúng tôi thường nghĩ:
Bỏ công gieo cấy, ai quên gặt mùa màng
Mỗi vụ gieo trồng
Có phải đâu là lép cả?
Tuổi trẻ chúng tôi vẫn tự hào
Những trang sử vẻ vang dân tộc
Chúng tôi được học
Được thử thách nhiều trong chiến tranh
Chúng tôi nghĩ: Nguyễn Huệ - Quang Trung
Lứa tuổi hai mươi lập nên nhiều chiến công hiển hách.
Lẽ nào tuổi trẻ hôm nay thua thiệt
Có học hành, lại phải sống cầu an
Phải thu mình, xin hai chữ “bình yên”
Bởi lẽ đấu tranh – tránh đâu cho được?
Đồng chí không bằng đồng tiền
Bằng lòng vẫn hơn bằng cấp
Có ai thấu chăng
Và ai phải sửa?
Mỗi xuân về con càng thêm nhớ Bác
Lòng vẫn thầm mơ ước
Bác Hồ được sống đến hôm nay
Làm nắng mặt trời xua tan hết mây
Trừ những thói đời làm dân oán trách
Có mắt giả mù, có tai giả điếc
Thích nghe nịnh hót, ghét bỏ lời trung
Trấn áp đấu tranh, dập vùi khốn khổ
Cùng chí hướng sao bầy mưu chia rẽ?
Tham quyền cố vị
Sợ trẻ hơn già
Quên mất lời người xưa:
“Con hơn cha là nhà có phúc”
Thời buổi này,
Không thiếu người xông pha thuở trước
Nay say sưa trong cảnh giàu sang
Thoái hóa, bê tha khi dân nước gian nan?
Mùa xuân đất nước
Nhớ mãi Bác Hồ
Ta vẫn hằng mong lý tưởng của Người
Cho đất nước khải hoàn, mùa xuân mãi mãi.
Xuân Bính Dần
Phạm Thị Xuân Khải
“Mùa xuân nhớ Bác” của tác giả Phạm Thị Xuân Khải ra đời vào mùa xuân năm 1986 khi đất nước ở ngưỡng cửa đổi mới. Tinh thần toàn bài thơ giãi bày cô đọng những vấn đề bức xúc nhất của đất nước trước thời kỳ đổi mới bằng tiếng nói chân thành, cảm xúc trung thực. Lời thơ gai góc nhưng chứa chất ân tình và trách nhiệm tuổi trẻ.
Bà Phạm Thị Xuân Khải, tác giả bài thơ “Mùa xuân nhớ Bác”. (Ảnh: NVCC) |
Xuân năm 1986, nữ nhà thơ Phạm Thị Xuân Khải nhớ về vị lãnh tụ dân tộc mà bà đã may mắn có dịp được gặp. Mở đầu bài thơ giọng thơ đầy xúc động: “Mùa xuân về nhớ Bác khôn nguôi/ Tiếng pháo giao thừa nhớ ngày xuân Bác còn chúc Tết/ Vần thơ thân thiết/ Ấm áp lòng người/ Bác đã đi xa rồi/ Để lại chúng con bao nỗi nhớ/ Người cha đã đi xa”…
Khi ấy, chiến tranh chấm dứt đã 10 năm (1975 - 1985) nhưng đời sống nhân dân rất khó khăn, chế độ bao cấp như là lực cản, triệt tiêu mọi nỗ lực phát triển. Nhân dân không thể chịu đựng nổi những bất công, hành vi đối xử mất dân chủ, giá trị đạo đức truyền thống bị đảo lộn. Tác giả dùng lời thơ nói thay, nói hộ nhiều người những nhức nhối đau lòng. Vạch mặt những kẻ chỉ lo thu vén cá nhân, mưu cầu địa vị, đối với đồng chí thì bày mưu chia rẽ, đối với người trung thực thì trù úm, ức hiếp: “Trừ những thói đời làm dân oán trách/ Có mắt giả mù, có tai giả điếc/ Thích nghe nịnh hót, ghét bỏ lời trung/ Trấn áp đấu tranh, dập vùi khốn khổ/ Cùng chí hướng sao bầy mưu chia rẽ/ Tham quyền cố vị/ Sợ trẻ hơn già”. Lời thơ khá đắt: “Lẽ nào tuổi trẻ hôm nay thua thiệt/ Có học hành, lại phải sống cầu an/ Phải thu mình, xin hai chữ “bình yên”/ Bởi lẽ đấu tranh – tránh đâu cho được/ Đồng chí không bằng đồng tiền/ Bằng lòng vẫn hơn bằng cấp”.
Bài thơ là “bông hoa nở trái mùa” thay lời hàng triệu người lúc bấy giờ nói lên sự thật về những cái sai, nói thật về thực trạng khủng hoảng kinh tế, xã hội, sự xói mòn niềm tin để lãnh đạo Đảng, Nhà nước biết được tình hình, tìm cách khắc phục ngay trong Đại hội VI. Đảng là ai? Đó chính là cán bộ, đảng viên trong một tổ chức, là đại diện cho ý chí, lẽ phải số đông. Vậy nên trong Đảng có tiêu cực thì phải phê bình, có bệnh thì phải mổ xẻ mà chữa. Đây là cách tốt nhất để ổn định tư tưởng; nếu không nói cái sai và sửa sai sẽ biến thành tâm trạng bất mãn, từ suy giảm lòng tin đến khủng hoảng niềm tin. Đó là khoảng trống tai hại nguy hiểm, dễ bị kẻ xấu lợi dụng nhằm khoét sâu mâu thuẫn nội bộ Đảng, chính quyền, nhân dân và trong toàn xã hội.
Nhà thơ đặt câu hỏi: “Thời buổi này/ Không thiếu người xông pha thuở trước/ Nay say sưa trong cảnh giàu sang/ Thoái hóa, bê tha khi dân nước gian nan?” Nhưng nhà thơ vẫn luôn tin tưởng vào thế hệ cha anh mình; đồng thời khẳng định nếu tuổi trẻ được trọng dụng, tin dùng sẽ đem lại hoa thơm trái ngọt: “Thanh niên chúng tôi thường nghĩ/ Bỏ công gieo cấy, ai quên gặt mùa màng/ Mỗi vụ gieo trồng/ Có phải đâu là lép cả/ Tuổi trẻ chúng tôi vẫn tự hào/ Những trang sử vẻ vang dân tộc/ Chúng tôi được học/ Được thử thách nhiều trong chiến tranh/ Chúng tôi nghĩ: Nguyễn Huệ - Quang Trung/ Lứa tuổi hai mươi lập nên nhiều chiến công hiển hách”.
Từ ngày bài thơ ra đời đến hôm nay đã trải qua 8 kỳ đại hội Đảng nhưng đến hôm nay vẫn còn nguyên tính thời sự. Có thể nói, bài thơ khi ấy đã khơi nguồn cho những sáng tác mang tính thời sự đột phá khác biệt, góp phần phá vỡ cái bảo thủ trì trệ, thêm một tiền đề cho công cuộc đổi mới do Đảng ta khởi xướng và lãnh đạo.
Bài thơ có chính kiến, suy nghĩ, bản lĩnh và lập trường rõ ràng. Giá trị của một tác phẩm ngoài tính nghệ thuật còn luôn cần có tính thời sự, phải đại diện cho một cách nhìn, lối nghĩ xuyên suốt, không chỉ đơn giản là ca tụng hay chê bai mà còn phải gợi mở hiện thực, giúp cuộc sống hoàn thiện, tốt đẹp hơn.
Vân Lam
Ý kiến bạn đọc