Một thuở tắm mưa
Trời oi bức. Đi làm về, ta cố nhấn ga cho nhanh để thoát khỏi cái nóng hầm hập từ mặt đường nhựa. Bỗng đâu cơn mưa giông bất chợt kéo đến khiến tất cả người đi đường vội vã tìm chỗ trú mưa.
Tấp vào hiên quán tạp hóa, chợt nghe chị chủ quán đang quát nạt đứa con khi nó reo lên thích thú vì mưa đến và đòi ra tắm. Hơi đất bốc lên nghi ngút, người mẹ lo cho sức khỏe của con nên mới ngăn cấm. Nghe cuộc đối thoại của hai mẹ con, ta chợt thương tuổi thơ của những đứa trẻ ngày nay luôn sống trong bảo bọc, cấm đoán; và thương cho cả tuổi thơ một thời tắm mưa của ta.
Cởi truồng tắm mưa chắc chắn là kỷ niệm tuổi thơ khó phai mờ nhất với những đứa trẻ quê từng được sống những khoảnh khắc hồn nhiên, vô tư thuở ấy. Hễ có cơn mưa giông là cả bọn lại í ới gọi nhau, cởi vội áo quần để ra tắm mưa mặc kệ người lớn la mắng. Có khi, cả bọn đang chăn trâu ngoài đồng, mưa bất chợt đến nên chẳng kịp và cũng chẳng thèm về nhà.
Tắm mưa ngoài đồng trong bản hòa ca rộn rã của khúc nhạc đồng quê thì chẳng còn gì thích thú hơn. Tắm mưa luôn được trẻ quê chờ đón, không phải đe nạt như khi mẹ lôi ra giếng để tắm. Tắm ao làng, hồ đập đôi khi còn sợ chuột rút, nước bẩn; tắm giếng làng phải lấy gàu múc thì tắm mưa chẳng sợ điều ấy lại có cái mát lạnh tự nhiên, được những hạt mưa mát xa cho làn da khiến bao rôm sảy, mụn nhọt dường như biến mất.
Minh họa: Trà My |
Quê mình ngày hè, sau những ngày oi bức là sắp sửa có những trận mưa giông. Những cơn mưa càng xối xả càng khiến cho bọn trẻ thích thú. Tắm cho đến khi môi tím bầm, ngón tay nhăn nhúm lại mới chịu vào mặc quần áo. Lạ là, thuở ấy có phải vì sống hồn nhiên có phần hoang dã mà con người được chọn lọc tự nhiên, có sức đề kháng tốt nên chẳng mấy đứa cảm cúm hay đau ốm vặt cả.
Nhìn cơn mưa bất chợt chưa có dấu hiệu tạnh, lại nhìn đứa trẻ nhà chủ quán đang thèm thuồng hứng từng giọt nước mưa, ta cứ xao xuyến, bâng khuâng. Tuổi thơ mà không có được sự hồn nhiên của trẻ thơ. Trong vòng quay mưu sinh cuộc sống, những thú quê ngày xưa đang dần mất đi. Phải chăng cuộc sống ngày càng nhiều bất trắc khiến con người luôn lo sợ những thứ hữu hình lẫn vô hình, hay vì cha mẹ có điều kiện mà bảo bọc con quá kỹ khiến một thú vui giản dị như cởi truồng tắm mưa cũng đã không còn. Miên man trong ký ức về những trò chơi vận động cùng lũ bạn dưới trời mưa lại càng thương lũ trẻ ngày nay, ngoài giờ học, chúng chỉ biết dán mặt vào màn hình cảm ứng, lên thế giới ảo tìm vui.
Thời gian cứ thế trôi đi theo guồng quay cuộc sống, chẳng có tấm vé khứ hồi nào cho ta về lại tuổi thơ. Lũ trẻ tắm mưa cùng ta ngày ấy cũng đã làm cha mẹ, đã đi xa khỏi lũy tre làng nhưng chắc tuổi thơ tắm mưa mãi mãi in sâu. Mưa giông đến rồi đi như quy luật tự nhiên của mùa hè quê mình. Dẫu không còn thấy cảnh những đứa trẻ tắm mưa, dẫu đã xa vời cái tuổi tắm mưa nhưng lòng vẫn thầm cảm ơn cơn mưa chiều nay. Mưa đã giúp ta rưng rưng nhớ về một thuở vô tư, hồn nhiên cùng lũ bạn cởi truồng tắm mưa. Mưa đã làm dịu bớt đi những lo toan cuộc sống để suy ngẫm bao điều. Mưa đã khiến cho con người xích lại gần nhau trong mái ấm gia đình. Mưa ngoài trời ngớt rồi tạnh hẳn, mà cơn mưa kỷ niệm trong lòng còn vẫn rơi... rơi...
Đinh Hạ
Ý kiến bạn đọc