KỶ NIỆM 36 NĂM BÁO DAK LAK RA SỐ ĐẦU (15-1-1976 - 15-1-2012)
Chuyện về những người làm báo không chuyên
Chưa từng trải qua trường lớp đào tạo chuyên nghiệp nào, song bằng niềm đam mê, sự nhiệt tình những người làm báo không chuyên đã góp một phần đem đến cho độc giả Báo Dak Lak những món quà tinh thần sinh động, hấp dẫn và đầy ý nghĩa…
Viết báo như một “nghề tay trái”
Chị Trương Thị Hiền đang xem lại bài viết của mình được đăng trên Báo Dak Lak. |
Được viết những gì mình tâm đắc là hạnh phúc
Từ nhiều năm nay, cái tên Nguyễn Trúc hay Trúc Hoài dường như đã trở nên khá quen thuộc với bạn đọc Báo Dak Lak qua những bài viết về văn hóa - nghệ thuật, khoa học, lịch sử, song ít người biết rằng ông không phải người làm báo chuyên nghiệp mà chỉ là cộng tác viên của Báo.
Với mong muốn được giao lưu, chia sẻ những suy nghĩ, tình cảm với mọi người về những vấn đề có ích trong xã hội, một người từng gắn bó cả cuộc đời với sự nghiệp giáo dục. Tự nhận mình không viết được những vấn đề mang tính thời sự nên ông thường “đầu tư” vào những vấn đề mình tâm đắc. Và khi đã tâm đắc thì ông lại dày công tôi luyện cho “đứa con” tinh thần của mình thật hoàn hảo. Mặc dù chưa từng một lần đặt chân đến mảnh đất “Mạc Tư Khoa”, song với ông, đất nước Nga lại có sức hút vô cùng mạnh mẽ. Càng yêu con người, nghệ thuật, văn hóa Nga bao nhiêu, ông lại càng muốn chia sẻ tình yêu ấy với mọi người bấy nhiêu. Thế rồi rất nhiều tác phẩm về nước Nga đã ra đời và được chuyển tải đến bạn đọc Báo Dak Lak như: Lừng lẫy bản anh hùng ca Xô Viết; Cuộc cách mạng Tháng 10 Nga - một biến cố lịch sử và quyết liệt; Hồ Thiên Nga, tuyệt tác của nghệ thuật ba lê… Trò chuyện về cái “duyên” với nghề báo, ông bộc bạch: “Trước đây, do làm công tác quản lý tôi hay phải đi công tác ở nhiều nơi. Mỗi lần đi đến đâu, được chứng kiến những cái hay, cái đẹp của mỗi vùng miền, sự sáng tạo của con người thì dù vấn đề ấy lớn hay nhỏ tôi đều tìm hiểu kỹ và viết về nó, viết để tôn vinh cái đẹp, sự thông minh của con người Việt Nam. Sau này, khi việc viết báo đã trở thành việc làm thường xuyên, tôi viết nhiều đến những vấn đề mà bản thân mình tâm đắc, yêu thích như: đất nước, con người và văn hóa Nga; sự kiện động đất ở Nhật Bản (tác phẩm: Bảo vệ trái đất, sứ mệnh cao cả của loài người), thậm chí cả những vấn đề khoa học (các tác phẩm: Đông lạnh sự sống để chờ ngày hồi sinh; Sự sống trong vũ trụ; Sự thống nhất của vũ trụ-Nơi gặp gỡ giữa 2 nền văn minh Đông, Tây)… Khi đã xác định viết về vấn đề nào, tôi phải đầu tư vấn đề ấy thật kỹ, chẳng hạn như để có bài viết “Lừng lẫy bản anh hùng ca Xô Viết” với 3 kỳ dài hơn 10 trang A4, tôi đã phải đọc rất nhiều sách, tổng cộng khoảng 3.000 trang. Tuy nhiên, với tôi, đó không phải là sự vất vả mà là hạnh phúc vì được đọc, được học hỏi và được sẻ chia…”
Ông Trúc thư giãn cùng sách, báo |
Quả thực, với mỗi vấn đề dù lớn hay nhỏ, thì mỗi khi viết ông đều chuẩn bị rất kỹ lưỡng và chấp nhận những vất vả, phiền hà có thể nảy sinh từ đó. Đổi lại, ông lại có niềm vui được chia sẻ với công luận những suy tư, tình cảm của mình. Và điều cốt lõi để ông gắn bó với công việc đòi hỏi sự đầu tư lớn ấy chỉ bởi một điều rất đỗi giản đơn: “Viết về những vấn đề mình tâm đắc để chia sẻ với mọi người được Báo chọn đăng là một niềm hạnh phúc đối với tôi, bởi trong cuộc sống thường ngày, tôi thường làm những gì mình thích và coi việc làm được điều đó là hạnh phúc”.
Nguyễn Xuân - Kim Oanh
Ý kiến bạn đọc