Thất hứa
Cũng như nhiều bà mẹ, chị tôi vô tư “chiếm dụng” số tiền con gửi bởi nghĩ đơn giản, trẻ cầm tiền làm gì, không khéo có tiền còn sinh hư. Khi cháu đòi lại tiền để mua quà hay đồ chơi liền bị chị từ chối. Cháu đòi quá thì chị đưa ra lý do đã lấy tiền ấy mua quần áo, sách vở, đồ ăn thức uống hết rồi; nếu còn cố đòi nữa thì bị chị mắng cho. Cháu ấm ức khi bị “bội ước” nhưng đành chịu.
Chị tôi còn thường hứa sẽ thưởng cho con mỗi khi cháu thi đạt điểm cao hay được xếp thứ hạng cao trong học tập. Vào dịp đó, con bé tỏ ý mong muốn những phần thưởng có giá trị nhiều tiền, còn chị muốn khuyến khích con học nên dễ dàng đồng ý. Tuy nhiên, khi cháu đạt được kết quả như đã “giao kèo” thì chị lờ đi hoặc thưởng nhỏ hơn đã hứa…Tưởng cháu đã quên hoặc bỏ qua sự thất hứa của mẹ nhưng hóa ra cháu vẫn nhớ và hơn thế.
Sau Tết vừa rồi, cháu dồn hết tiền mừng tuổi rồi đem gửi bà nội. Bà hỏi sao không gửi mẹ, cháu thành thật: “Mẹ cháu không đưa lại tiền như đã hứa, cháu không tin mẹ nữa!”. Cũng mới rồi, trước khi lên đường đi thi học sinh giỏi, cháu hỏi bố: “Nếu con đạt giải, bố thưởng gì?”. Khi được bố hỏi sao không muốn mẹ thưởng, cháu nói thẳng: “Mẹ không thưởng như đã hứa, con không thích!”. Chị tôi đứng gần đó, nghe con nói vậy thì chỉ cười nhưng có vẻ buồn và ngượng. Tôi nghĩ, thay vì trách con, chị nên tự trách mình.
Nguyễn Trọng Hoạt
Ý kiến bạn đọc