Multimedia Đọc Báo in

Thất lạc bởi bằng lăng...

18:52, 22/05/2010

Giữa chói gắt, bằng lăng cứ mỏng manh mà tím. Giữa âm ỉ nóng, bằng lăng vẫn cứ dịu dàng mà tím. Nói một cách khác đi, bằng lăng làm dịu lòng người bởi vẻ nhu mì thuần hậu. Có lẽ cũng vì thế mà bất cứ khi nào vào mùa cho hoa, bằng lăng lại làm lòng người chùng xuống…

 

Cũng vẫn là gam màu ấy thôi nhưng ngoài một chút xao động bồi hồi hệt như khi cây bằng lăng trước hiên nhà thả nhánh đầu tiên, tôi vẫn thấy mình trĩu lòng khi nhìn hoa ngát màu trên những thân cây đã đi qua nhiều năm, nhiều tháng. Hình như chỉ ở đó và khi đó, hoa mới nói bằng ngôn ngữ trải nghiệm của màu. Và tin cậy trò chuyện.
Chẳng biết có phải là thế không, nhưng mỗi khi mắt chạm vào hoa, tôi vẫn cứ ngỡ rằng bằng lăng đang nhắc về một gương mặt nào đó, một ký ức nào đó trong những quãng màu tâm trạng. Đôi khi là tím đoan trang. Tím dịu dàng. Đôi khi là rưng rức tím, ngan ngát tím nhưng cũng có khi được đẩy đến ranh giới giữa rực rỡ tím hay nghèn nghẹn tím, nhưng nhức tím. Cảm nhận. Nhưng bằng lăng cơ hồ lúc nào cũng gợi về nỗi nhớ…
Có những khi, trên những nẻo đường, góc phố thường qua, nhìn bằng lăng cánh mỏng, yên ả đến nao lòng, tôi lại thấy xao động đến nỗi đã có lúc tự hỏi mình rằng, vì sao có những khi vội vã đến thế? Vì sao có những lúc thờ ơ đến thế khi hoa tím ngoan hiền đến nhường kia?
Dẫu một mình hay đứng thành lối, dẫu chỉ một vài cành hay miên man, bằng lăng vẫn cứ đằm thắm như một sự gợi nhớ lặng thầm. Một ánh mắt. Một chiều đã xa. Cả những điều mà cho đến bây giờ vẫn được giữ như một dấu lặng cho riêng mình thôi…
Thế nên, đôi khi tự thấy mình chới với khi bằng lăng lặng lẽ, hồn nhiên và hào phóng thả màu lên phố. Đôi khi trong màu hoa mỏng manh giăng mắc, chợt thấy mình ngột ngạt bởi những rung cảm không phải là đã cũ mà đã qua. Và hẳn nhiên không phải là nhớ vội. Có bao nhiêu nỗi nhớ như thế, xô dạt và chồng chéo trong không gian được đánh thức và dẫn lối bởi bằng lăng?
Nhiều khi tôi lại thấy màu hoa bằng lăng như những mảng vỡ hoang trên toan, rồi diệu vợi chìm khuất, lặng lẽ đâu đó như trong sơn mài biến thể. Xa xót. Đau đáu. Và dung dị khiêm nhường đến độ không thể quên được. Ở một biên độ khác nữa, màu hoa đôi khi nhức nhối như cung thương của ca Huế. Xa vắng dằng dặc thế kia. Duy có một điều thật khác, ấy là tôi luôn thấy màu tím của hoa không nhuốm màu bi lụy, mà miên man, ngân nga như khúc tình ca…
Đôi khi la đà trong khoảng miên man hiền hậu ấy, tôi nhận ra hình như là mình lẻ loi trong không hề cô đơn, biết mình vẫn còn hao khuyết, biết mình vẫn đang tìm mãi một hư ảo nào đấy như là không có thực.
Rồi đôi khi, tôi thấy mình thất lạc bởi bằng lăng…

Hạnh Nhi


Ý kiến bạn đọc


Xem thêm

Cây viết lá tre
18:18, 22/05/2010
Cây viết lá tre
18:18, 22/05/2010
Tháng tư huyền thoại
15:31, 22/05/2010
Tháng tư huyền thoại
15:31, 22/05/2010
Hoài niệm mùa thi
15:31, 22/05/2010
Hoài niệm mùa thi
15:31, 22/05/2010