Multimedia Đọc Báo in

Chỉ riêng ta hoa cỏ một chiều

03:34, 02/09/2013

Tháng 8 vừa rơi qua khung cửa nhà tôi. Những pha lê chợt quen chợt lạ. Tôi nghe bản nhạc romance ngân lên từ tiếng đàn guitar của người. Những dịu êm dường như nhẹ tênh. Muôn nỗi nhớ đổ về muôn ngã rẽ. Con đường thơm tím một chiều thu...

Có một ngày xưa đã từng đi qua nơi ấy, có một ngày xưa ai đón ai đưa. Những kỷ niệm mang màu của cung đường hoài ru mơ. Chỉ còn ta với những nồng say cứ chực trào lên như ngọn thác. Dỗi hờn bỏ đi đâu để mình ta ngồi đau, nhớ thương ai cho bạc nửa mái đầu. Chỉ còn những dư vương tàn úa của mùa thu thả trôi từng suy nghĩ. Ta nghe đời mình cỏ mọc những xanh rêu một thuở. Ai làm ta si mê như chiếc chong chóng nhiều màu mê gió. Ai làm ta ngả nghiêng say như thể một tình yêu.

Những buổi chiều như chiều nay. Lang thang hoài trên phố làm một người nhặt nắng cuối ngày . Ta như thấy bàn chân mình mọc hoa, những con đường chỉ toàn là cúc tím. Những khuôn mặt người không mảy may nghĩ suy tiễn đưa tháng 8 nhưng hình như trong cái nắng cuối ngày còn có một chút gì quyến mến bâng khuâng.

Minh họa: Trà My
Minh họa: Trà My

Chỉ riêng ta nồng nàn mãi một tình yêu, nồng nàn mãi một điều gì rất cũ... chỉ riêng ta hoa cỏ một chiều.

Góc nhỏ. Quán cà phê bên cây trứng cá ra quả mọng tròn. Ta ngồi miên man một ly sinh tố mãng cầu. Nhìn phía bàn bên một anh chàng cũng có cây đàn giống người nào ấy. Mái tóc cũng xoăn bồng bềnh, đôi mắt cũng thả vào dư hương...

Về đây. Về đây ta cùng nhau đi trên những tháng năm đã từng là xưa sau. Về đây ta gặp lại những người đã đi qua con tim ta như những cơn mưa chiều hợp phố. Tạ từ tháng 8, trong ta còn ấp ủ những yêu thương vơi đầy. Dường như ta còn được ưu ái những nụ cười trìu mến,  dường như ta còn được mùa thu dành tặng một niềm hạnh ngộ.

Người yêu thương ta, cớ chi ta chẳng yêu thương người. Ta và nỗi nhớ tìm phương nao có góc xưa đợi chờ. Ta đi tìm nơi nào có vòng tay ấm và những nụ cười trên môi người không là ảo ảnh. Ta đi lạc vào giữa mùa thu tháng 9. Nghe những vệt ngày trôi trên mắt nhau... Nghe thương tháng 8 phai màu... nhạt tan ngày cũ...

Ta thích mùi thơm tự nhiên của cỏ. Mùi hương cho tâm hồn ta an lành như cây cỏ. Những dư hương xưa luôn là những kỷ niệm một đời không quên nổi. Cứ vọng về ta đi, cứ ôm ấp lấy con tim bé nhỏ nhưng chứa đầy tình yêu, cứ để ta say nồng những đam mê muôn lối. Cứ cho ánh trăng tàn trên hè phố , cứ để người đổ bóng tìm về..

Buổi chiều nay. Buổi chiều lòng ta chợt tím... những chiều hoa cỏ ngày xưa.

Phạm Thị Ngọc Thanh


Ý kiến bạn đọc