Multimedia Đọc Báo in

Hoa đồng nội

08:16, 05/10/2019

Tôi gọi hoa súng là hoa của đồng nội bởi hoa súng hầu như có mặt ở khắp các miền quê. Không được tôn vinh và nổi bật như hoa sen, hoa súng vẫn lặng lẽ sống một cuộc đời bình dị, góp phần làm đẹp cho thế gian bằng tất cả những gì mình có.

Trước ngõ nhà tôi là cả một vườn ao chỉ toàn hoa súng. Hoa súng mộc mạc, chân chất là linh hồn của làng quê. Ngắm hoa súng tôi như tìm thấy sự bình yên, thanh sạch nơi tâm hồn. Dưới ao nước trong xanh, từng cánh hoa súng đan vào nhau, xếp thành từng lớp vươn mình lên khỏi mặt nước, và dường như không gì có thể cản ngăn được sức sống mãnh liệt, căng tràn của chúng. Từng ngày lặng thầm, những đóa hoa súng vươn mình mà dâng cho đời những bông hoa đẹp nhất, tinh túy nhất.

Đã có lúc tôi như đắm chìm trong sự chán nản, gục ngã khi gặp phải những chông gai của cuộc đời, ngắm nhìn hoa súng tôi thấy thật xấu hổ vì những yếu mềm không nên có. Hoa súng hiền lành, căng tràn sức sống, “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”, những đức tính đó như sự cần cù, tảo tần của biết bao người con sinh ra từ đồng ruộng. Dù cuộc sống có gian nan, vất vả nhưng vẫn cố gắng vươn lên mong đạt được một tương lai tốt đẹp, hạnh phúc.

                                                                                                                                          Minh họa:  Trà My
Minh họa: Trà My

Tôi thích ngắm hoa súng vào buổi sớm tinh mơ, khi mặt trời vừa ló dạng vì đó là thời điểm hoa bắt đầu nở rộ, dịu dàng khoe sắc thắm. Một khung cảnh đầy mê hoặc, dẫn dụ tôi khiến mỗi khi đi ngang qua ánh mắt vẫn không muốn rời đi. Hoa súng làm tôi nhớ đến anh. Anh thường tặng tôi những bó hoa súng thật đẹp. Có lần tôi hỏi anh tại sao không tặng tôi một loài hoa nào khác. Anh nhìn tôi âu yếm, bảo rằng vì anh biết tôi thích hoa súng, và anh mong muốn tình yêu của chúng tôi như những đóa hoa súng kia, luôn quấn quýt bên nhau, cùng nhau đua nở, cùng nhau khoe sắc mà không màng đến danh vọng, hơn thua.

Hoa súng còn khiến lòng tôi cồn cào nỗi nhớ nhà. Hồi ấy ở quê tôi, mỗi khi trời mưa to làm cánh đồng chìm trong biển nước, từ đâu đó xuôi về những bông hoa súng trắng tinh khôi, bềnh bồng trôi tụ thành từng dải trên đồng. Mẹ tôi vẫn thường hái những đóa hoa súng về nấu canh chua cá đồng. Có hôm mẹ đổi món chiêu đãi cả nhà món tép bóp gỏi cùng với thân cây hoa súng, những bữa cơm tuy giản dị, đời thường nhưng lại khiến tôi quay quắt nhớ. Phút giây sum họp quây quần bên mâm cơm được tạo nên bởi đôi bàn tay khéo léo, vun vén của mẹ. Những món ăn dân dã từ hoa súng làm lòng tôi ấm lại mỗi lúc đi xa quê.

Hoa súng tựa lòng người thủy chung son sắt, bền bỉ, kiên cường vượt qua những sóng gió đường đời. Những bông hoa súng sau phút giây huy hoàng được đơm hoa khoe sắc, đến giờ khắc tàn lụi, héo úa để nhường chỗ cho sự sinh sôi, nảy nở của những bông hoa súng khác, cứ thế qua nhiều thế hệ, nhiều mùa hoa. Tôi chợt nghĩ về cha mẹ, những người lặng thầm hy sinh cả cuộc đời cho đàn con thơ. Dẫu biết sinh - lão - bệnh - tử là quy luật của cuộc đời, ai rồi cũng lớn lên, trưởng thành và già nua rồi trở về với cát bụi, nhưng sao lòng tôi vẫn mang một nỗi niềm xa xót. Đôi lúc không ngăn nổi sự nghẹn ngào khi chứng kiến thời gian ngày càng lấy đi của cha mẹ nhiều thứ quý giá, để lại những dấu tích phôi phai…

Tôi yêu hoa súng không chỉ bởi vẻ đẹp bình dị, chân phương mà ở hoa súng tôi học được nhiều điều trong cuộc sống. Tôi học tấm lòng thơm thảo, học sự kiên cường, bền bỉ, sống một cuộc đời lặng thầm mà cao quý như hoa súng. Về lại mái nhà thân thương có ao hoa súng trước ngõ, tôi biết trân quý từng phút giây khi còn ở bên cha mẹ, sẽ cố gắng thực hiện những ước mơ, lý tưởng sống tốt đẹp đã ấp ủ bấy lâu nay, để tuổi trẻ của mình không bị trôi đi một cách hoài phí.

Trần Thị Thắm


Ý kiến bạn đọc