Đông về trên Tây Nguyên
Lưu luyến đến mấy cũng phải tiễn mùa thu đi vào nỗi nhớ. Xứ sở của tôi bắt đầu nói lời tạm biệt sắc thu bằng cái se lạnh của khúc giao mùa.
Đông đã về theo những làn gió hun hút, lành lạnh, hoa dã quỳ cũng bắt đầu nở. Đông về, Tây Nguyên trở mình khoác lên chiếc áo mới đẹp lạ kỳ tựa như những nàng H’Bia trong lời kể khan của các già làng.
Bắt đầu tháng 11 trở đi, trời Tây Nguyên xanh cao vời vợi, nắng vàng như rót mật, gió miên man bát ngát. Đông về trên Tây Nguyên như chợ đã vào phiên. Cái lạnh khiến con người ta bắt đầu thổn thức. Thổn thức với ngàn thông, với gió núi và mây chiều.
Ảnh minh họa:Internet |
Đông về, ngày ngắn lại cho đêm dài thêm. Đất trời Tây Nguyên lập đông hanh hao, trầm mặc đến khó tả. Đường phố trở nên lãng đãng, nóc phố trở mình trong những cơn gió heo may. Bao giờ phố mùa đông trên Tây Nguyên cũng có hơi thở và nhịp điệu riêng như thế. Người Tây Nguyên đã nhắc nhau mặc ấm.
Tôi cũng loay hoay lục trong rương tủ những chiếc áo len, áo dạ, chiếc khăn quàng cổ hay vài đôi bít tất cũ. Không sôi nổi cũng chẳng dịu dàng nhưng cái hồn cốt của mùa đông trên vùng cao tự bao giờ đã khơi sâu vào tâm trí mỗi người một thói quen đáng yêu như thế.
Phố núi Ban Mê nơi tôi đang sống lại có cái tình riêng không sao nói được bằng lời. Mùa đông về, thành phố cũng trở nên lãng mạn phảng phất và có gì đó u buồn hơn. Nhịp sống bỗng chốc lắng đọng, chỉ trong một tách cà phê ta cũng có thể cảm nhận được dư vị của mùa đông lan tỏa. Với những người mang nhiều nỗi niềm tâm sự, vào mùa đông càng như một ngọn gió khơi vết thương lòng, dù chỉ thoáng lạnh chứ không đau. Có lẽ, mùa đông cũng là mùa của ký ức. Trong mỗi chúng ta ai chẳng có một trời kỷ niệm? Tôi còn nhớ những mùa đông năm trước, thỉnh thoảng cũng bất chợt trong một vài buổi sớm, tiết trời cao nguyên ấm áp đến lạ thường. Tưởng như có cả tứ mùa trong một ngày đông vậy! Dạo ấy, tôi ra phố nhiều. Tôi thích thú rảo bước trên phố, ngắm nhìn một cơn gió ngang qua, những hàng cây rung động, những chiếc lá vàng xoay vòng bay trong gió... Mùa đông khiến con người bỗng cần biết bao một cái nắm tay, một vòng ôm siết chặt, muốn được sánh bước cùng nhau, tựa vào nhau, đi bên nhau. Mùa đông khiến tôi muốn được tựa vào bờ vai ấm áp của ai đó để nghỉ ngơi, an trú, hơn bất kỳ lúc nào khác. Trên những con phố nhỏ, cây cối đã thưa thớt lá khiến lòng người trống vắng trong cái dáng vẻ điềm nhiên như chưa hề nuối tiếc điều gì.
Mùa đông, tôi thêm trân trọng những cảnh sắc đã từng tươi mới, lung linh. Tôi thích mùa đông ở vùng cao. Nhất là mùa đông trên Tây Nguyên, phẳng lặng và yên lành. Ở nơi ấy, tôi dọn dẹp căn phòng nhỏ của mình, gác lại vài quyển sách trên kệ cho ngay ngắn rồi thắp lên đôi ba ngọn nến, cốt lấy hơi ấm từ ngọn lửa hồng. Tôi sẽ đun nước pha trà, cầm bút vẽ tranh để thấy mùa đông thêm thi vị và hữu tình. Tôi đã bớt cô liêu trong cảm thức mùa chớm đông và mang mang chờ đợi cơn trở dạ của đất trời, tôi vui mừng nhận ra, mùa yêu thương đã về.
Hoài Thương
Ý kiến bạn đọc