"Nick Vujicic của mẹ!"
3 năm sau ngày chào đời, bố mẹ quay trở lại bệnh viện xin giấy chứng sinh bác sĩ không tin em còn sống; vào lớp 1 cô giáo khuyên mẹ cho em ở nhà vì không viết được chữ, vậy mà cậu bé ấy đã dự thi khối A Trường Đại học Tây Nguyên với một niềm tin mãnh liệt: nếu không trở thành sinh viên Công nghệ thông tin, em tiếp tục theo đuổi ước mơ này ở một trường nghề.
Chị Loan luôn ở bên cạnh động viên con trai sau mỗi buổi thi. |
Nhìn cơ thể Thương không lành lặn, cả nhà động viên em nên thi ngành Y Dược, bởi nếu không xin được việc làm ở cơ quan nhà nước, thì vẫn có thể mở một tiệm bán thuốc tây ở gần nhà. Nhưng Thương lại có suy nghĩ khác, em thích học ngành Công nghệ thông tin vì xem ti vi, lên mạng em thấy nhiều người người khuyết tật như em rất thành công trong lĩnh vực này. Nếu không xin được việc làm, em sẽ mở tiệm để sửa chữa điện tử cho bà con nơi vùng quê nghèo. “Em chỉ thi một ngành duy nhất, bởi nếu tiếp tục đi thi mẹ sẽ khổ thêm. Vì vậy em sẽ chỉ dự thi đại học một đợt duy nhất. Không thi đỗ vào Trường Đại học Tây Nguyên em tiếp tục theo đuổi ước mơ trở thành thợ điện tử ở một trường nghề”, Thương quả quyết.
Nhìn dáng mẹ Thương tất tả, trông già hơn so tuổi 41, tôi hiểu những vất vả của người mẹ sinh con không may bị khuyết tật. Hơn 12 năm nay, bất kể mưa hay nắng, chị Loan đều đưa con đến lớp. Còn nhớ, ngày Thương vào lớp 1, sau vài ngày học, cô giáo gặp riêng chia sẻ vất vả, đồng thời động viên chân thành: “Chị nên cho cháu ở nhà bởi nếu có tiếp tục cháu vẫn không thể viết được chữ!”. Nhìn con ngồi nhỏ thó nơi góc lớp, hồn nhiên đùa giỡn với các bạn, lòng chị Loan đau như ai xát muối, giấu vội hai hàng nước mắt vào lòng, chị đề nghị: “Cô giáo cho học cùng học một tháng. Sau thời gian đó, nếu cháu vẫn không viết được, tôi cho cháu nghỉ”. Gác lại mọi công việc, chị vào lớp cùng con, hướng dẫn con cầm bút, đồ từng nét xiên, nét thẳng… Những con chữ nghệch ngoạch rồi cũng thành hình, cô giáo đồng ý tiếp nhận Thương vào học. Ròng rã suốt những năm của bậc tiểu học và trung học cơ sở, chị Loan luôn đồng hành cùng con trai đến trường. Khi Thương vào THPT, nhà cách xa trường hơn 15 km, hằng ngày chị lại đèo con ra bến xe buýt cách nhà gần 1 km để con đến trường. Chị nắm rõ thời khóa biểu từng ngày, từng buổi học của Thương để có mặt đón đưa em đúng giờ. Lúc chia tay chúng tôi, chị nói: dù Thương có đỗ đại học hay không thì với chị ngày con dự vào thi ngành mình mơ ước đã là thành công lớn bởi cả hai mẹ con đã cùng vượt lên chính mình! Nếu thế giới tôn vinh Nick Vujicic, - thì con trai chính là Nick Vujicic của riêng mẹ.
Nguyên Hoa
Ý kiến bạn đọc