Multimedia Đọc Báo in

Vợ lính Nhà giàn

13:54, 27/10/2012

Quen với cuộc sống tự lập, nuôi con một mình và xa chồng đằng đẵng – những người vợ lính Nhà giàn DK1 Vùng 2 Hải quân vẫn luôn đảm đang, chung thủy, vẹn tròn. Những người phụ nữ ấy đã thầm lặng hy sinh, vượt qua mọi khó khăn, gian khổ để xây đắp tổ ấm là bến bờ bình yên để các anh vững lòng làm tròn nhiệm vụ canh giữ biển đảo của Tổ quốc thân yêu.

15 Nhà giàn DK1  - những cột mốc giữ vững chủ quyền thềm lục địa Tổ quốc trên biển Đông của Việt Nam Trong ảnh: Nhà giàn Tư Chính DK1.              Ảnh: T.M.T
15 Nhà giàn DK1 - những cột mốc giữ vững chủ quyền thềm lục địa Tổ quốc trên biển Đông của Việt Nam Trong ảnh: Nhà giàn Tư Chính DK1. Ảnh: T.M.T

Đằng đẵng chờ chồng

“Anh ấy đi từ tháng 1-2005 đến tháng 4-2007 mới về. Gọi là công tác ở tỉnh nhà, nhưng cách đất liền cả nghìn cây số. Hai cái tết không nhìn thấy mặt chồng, mâm cơm ngày tết chỉ một mẹ một con. Thằng Bô cứ hỏi mẹ: “Sao bố đi bộ đội lâu thế?”. Lúc ấy tôi không trả lời được. Chỉ đêm về tôi mới thủ thỉ với nó: “Bố con đi làm nhiệm vụ ở đảo xa lắm, sang năm mới về. Con có thích chú bộ đội Hải quân đứng canh ngày đêm ngoài hải đảo không?”. Nó chẳng nói gì, chỉ dụi đầu vào lòng tôi…”, đó là tâm sự của chị Nguyễn Thị Chính, vợ của Trung tá Đinh Công Trung, Chính trị viên Nhà giàn Phúc Nguyên. Câu chuyện của người phụ nữ đằng đẵng đợi chồng ấy cứ mở ra theo lời kể: Năm 1991 anh chị cưới nhau ở quê nhà. Cưới được 6 ngày thì anh Trung trở lại trường học, chị ở nhà thay anh chăm sóc mẹ chồng, tần tảo với ruộng đồng đi sớm về khuya. “Con gái ở quê nhà quen vất vả và khỏe lắm nên chẳng nề hà gì. Khi em mang thai thằng Bô, bụng to vượt mặt mà đi cấy lúa băng băng. Sinh con anh ấy cũng không có nhà; mãi đến lúc con 2 tuổi, nhà em mới về đấy”, chị Chính kể trong nụ cười xởi lởi. Năm 1994, anh Trung ra trường về Lữ đoàn 171 công tác. Nhớ chồng nên đầu năm 1996, chị bồng con vào Vũng Tàu sinh sống. Lúc đó, đơn vị không có nhà tập thể, tổ ấm của họ là căn phòng mượn tạm của bệnh xá. Gần chồng được hai tháng thì anh Trung ra Nhà giàn Quế Đường A làm nhiệm vụ. Ở quê đã xa chồng, nay lại càng xa hơn. Một mẹ một con trong gian phòng vắng lạnh, cô đơn, trống trải. Những lúc con ốm, chạy vạy không đủ tiền mua thuốc cho con, chị phải vay hàng xóm. Có những đợt anh Trung đi hai cái tết mới về, 27 tháng liền không nhìn thấy mặt; tính thời gian gần chồng có đáng là bao...

Vắng chồng, chị Nguyễn Thị Chính một mình chăm con.
Vắng chồng, chị Nguyễn Thị Chính một mình chăm con.

Trường hợp của chị Cao Thị Hồng ở xã Thượng Hóa, huyện Minh Hóa (Quảng Bình), vợ của Thiếu tá Trương Văn Thủy, Chỉ huy trưởng Nhà giàn DK1/8 cũng không kém. Chị đã thay chồng gánh vác chuyện gia đình và hai bên nội ngoại vẹn toàn hơn hai chục năm qua. Mỗi lần nghỉ phép, anh Thủy về thăm vợ “chưa nóng chỗ” lại phải vào đơn vị đi Nhà giàn thay cho đồng đội khác vào bờ. Anh Thủy kể, có lần con ốm, vợ anh một mình cõng con vượt hơn 4,5 km đường rừng Tuyên Hóa (Quảng Bình) đến bệnh xá xã. Con sốt quá cao, chị Hồng chỉ biết ôm con đi quanh hành lanh chờ bác sĩ. Giữa đêm tối lạnh căm căm, cả hai mẹ con đều khóc. Thủy đưa tôi xem lá thư của chị Hồng viết cho chồng đầy những giãi bày tâm sự: “Nếu nói vợ lính thời bình không thiệt thòi là không đúng, nhưng đã là vợ lính thì phải biết chấp nhận hy sinh vì nghĩa lớn đúng không anh. Hôm con ốm, em cõng con vượt rừng đến bệnh xá và 3 đêm không ngủ, vì phải giành giật sự sống cho con từ tay tử thần. Hằng ngày em phải đối mặt với bao khó khăn cơm áo gạo tiền, rồi tâm lý xa chồng. Em cắn răng chịu đựng nỗi cô đơn vì vắng anh. Rồi khó khăn tất cả cũng vượt qua. Nhiều khi em nghĩ, vợ lính thời bình mà phải chịu cách xa, nhưng em thấy tự hào có chồng là bộ đội DK, những lúc nhớ anh, chỉ biết gửi tình yêu vào trang thư này. Em hạnh phúc vì được làm vợ anh - người lính hải quân cương nghị và chín chắn trong mỗi lời nói và việc làm…”. Có lẽ điều mà chị Hồng tâm sự là tiếng nói chung, là tình yêu thủy chung của hàng trăm người vợ có chồng là bộ đội Hải quân đang làm nhiệm vụ trên các nhà giàn nơi đầu sóng ngọn gió.

Vượt qua gian khổ và những hy sinh thầm lặng

Chúng tôi đến thăm 43 gia đình quân nhân Tiểu đoàn DK1 ở Vũng Tàu. Một trong những gia đình có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn là gia đình Thiếu úy chuyên nghiệp pháo thủ Trần Văn Tiên ở 54/57 đường Hàn Thuyên, phường Rạch Dừa (TP. Vũng Tàu). Căn nhà nhỏ ẩm thấp lọt thỏm giữa các khối nhà cao tầng; vật dụng trong nhà không có gì ngoài chiếc ti vi cũ và chiếc giường cưới đã ọp ẹp. Anh Tiên tâm sự: “Hôm nay vợ em phải lên với con đang ở Bệnh viện Phổi Sài Gòn. Con em lúc sinh ra chỉ nặng 1,2 kg. Cháu bị bệnh tim bẩm sinh, bệnh phổi và đã mổ mắt một lần rồi. Cháu ốm yếu liên miên, nên có được đồng nào đều phải lo tiền thuốc cho con hết…"

Là giáo viên Trường tiểu học Hải Nam (phường 12, TP. Vũng Tàu), chị Nguyễn Thị Hiền, vợ của Thiếu tá Nguyễn Văn Hiền,

Chỉ huy trưởng Nhà giàn Quế Đường, cũng gặp nhiều khó khăn, vất vả khi chồng xa nhà biền biệt. Căn nhà nhỏ ở hẻm 1172, đường 30-4 luôn trống trải đã từng bị cơn bão số 12 năm 2007 ập đến lúc nửa đêm làm tốc sạch mái. Khi ấy hai mẹ con chị phải chui xuống gầm bếp vì sợ nhà sập. Sáng ra, thấy mái nhà “không cánh mà bay”, giữa mưa bão, hai mẹ con đi nhặt từng tấm tôn, rồi mong bão qua mau để nhờ đồng đội của chồng ở đơn vị ra lợp lại. Tuy khó khăn, gian khổ, nhưng tình cảm của chị với tổ ấm gia đình mình vẫn vẹn nguyên như bài thơ chị viết gửi tặng chồng những ngày mới cưới: “Chỉ bên em ít ngày rồi anh lại đi xa/ Em trải dài nỗi nhớ theo tháng năm chờ đợi/ Bạn bè em ai cũng bảo yêu lính là dại khờ nông nổi/ Bởi gia tài có gì hơn ngoài chiếc ba lô/ Tình yêu anh em gói trong bài giảng/ Soi trong  mắt học trò trong ấy có bóng hình anh…”.

Có thể nói, với những người vợ lính có chồng công tác gần nhà thì việc “sinh con theo kế hoạch” là bình thường, còn những người có chồng là bộ đội DK1, thì một năm gần chồng vẻn vẹn hơn kém chưa đầy 30 ngày phép. Với thời gian ấy, cặp vợ chồng trẻ muốn sinh con thật không dễ, nên các chị vợ thường xin theo chồng vào đơn vị “tuyển quân” sau khi chồng hết thời gian nghỉ phép ở quê nhà.

Chuyện “tuyển quân” của Thiếu tá Trần Văn Lợi, chính trị viên Nhà giàn Tư Chính 4 đã thực sự là bài học kinh nghiệm cho nhiều cán bộ chiến sĩ nhà giàn. Vợ chồng anh Lợi cưới nhau năm 1999; chưa đầy tuần trăng mật, anh Lợi phải vào đơn vị ra Nhà giàn thay trực cho đồng đội về bờ, để lại quê nhà người vợ trẻ cùng mẹ già 85 tuổi. Ước ao có một đứa con, tháng 10-2000, chị Hà Thúy Vân, vợ anh Lợi, xin chồng vào đơn vị “tuyển quân” đúng lúc anh Lợi từ biển trở về. Song lần ấy “quân” không “đậu”. Tháng 8-2005, anh Lợi nghỉ phép; 30 ngày ngắn ngủi gần vợ cũng chẳng kết quả gì, chị Vân bàn với chồng: “Thua keo này ta bày keo khác. Lần này anh cho em theo, nhất định mình sẽ thắng lợi”. Theo chồng vào Vũng Tàu, tổ ấm dã chiến của họ là một phòng tại Nhà khách của Lữ đoàn 171. Sau 20 ngày ngắn ngủi, chị Vân có dấu  hiệu mang thai. Trong niềm vui phấn khởi đem kết quả về khoe mẹ chồng, chị Vân nói: “Xa chồng, niềm vui lớn nhất của người phụ nữ là có đứa con. Mẹ chồng em mong lắm, tha hồ cụ thích”. Cái “niềm vui nho nhỏ” ấy của vợ chồng anh Lợi bây giờ đã học lớp lá và thêm một “cậu hải quân nhỏ” nữa gần 2 tuổi. Mỗi lần nói về “chuyện tuyển quân”, anh Lợi khoe với đồng đội: “Bộ đội DK không chỉ thông minh dũng cảm mà đánh đâu trúng đó, chắc ăn 100%”.

Trong nhiều chị đi “tuyển quân”, chị Nguyễn Thị Chiến, vợ của Thiếu tá y sĩ Bùi Văn Dong kém phần may mắn. 9 năm qua, căn nhà thuê của vợ chồng chị ở 41/7 đường Đô Lương chưa đầy 15m2, chỉ đủ kê chiếc giường và bàn bếp, vậy mà cứ rộng cảm thấy rộng thênh thang vì luôn vắng bóng chồng. Chị Chiến nói trong niềm ưu tư: “Em vào đây đã 9 năm, chỉ mong có đứa con. Anh Dong đã 6 lần về mà  mãi chưa được. Một mình ở đây buồn lắm…”.

Khó có thể nói hết những niềm vui, nỗi buồn, sự trăn trở, lo toan của những người vợ lính Nhà giàn DK1. Ai cũng một lòng thủy chung, son sắt, đảm đang thay chồng nuôi dạy con ngoan. Song cái mà các chị không tiện nói ra là nỗi cô đơn chờ chồng dài đằng đẵng, những lúc khó khăn hoạn nạn, con ốm, mẹ đau, cha già sức yếu... Song vượt lên trên những khó khăn thiếu thốn ấy là đức cần cù chịu khó, hy sinh hạnh phúc riêng tư, thủy chung vẹn toàn, là hậu phương vững chắc để những người lính ở Nhà giàn yên tâm hoàn thành nhiệm vụ, thêm chắc tay súng bảo vệ biển đảo của Tổ quốc thân yêu.

Mai Thắng

 


Ý kiến bạn đọc


(E-magazine) Kiến tạo kinh tế nông nghiệp, nông thôn
Đắk Lắk không chỉ nằm trong khu vực có hệ sinh thái tự nhiên phong phú, đa dạng phù hợp cho phát triển nông nghiệp, mà còn là địa phương có đến 49/53 dân tộc thiểu số cùng sinh sống. Đây là lợi thế cạnh tranh rất lớn cho tỉnh trong xây dựng và phát triển Chương trình Mỗi xã một sản phẩm (OCOP), tạo dựng nền nông nghiệp giàu bản sắc, kiến tạo kinh tế vùng nông thôn vững mạnh, tạo cú hích nâng tầm giá trị cho nông sản địa phương vươn ra thị trường trong và ngoài nước.